"Bắt đầu từ đâu nhỉ... Hô." - Ta vuốt cằm, lặp lại câu nói của hắn một lần, sau đó giả bộ dạo quanh kệ sách bảy bước, vừa đi vừa trả lời.
"Cái thứ nhất điểm vào Thuận Tử, ngươi hiện tại có thể sai người bí mật đi bắt nàng ta, đem về thẩm vấn, mò dọc theo dây xem có thể tra được gì không."
"Cái này tất nhiên, không cần ngươi nói." - Lăng Thanh Vân đáp.
Ngày hôm sau, vừa dùng xong bữa sáng, Lăng Thanh Vân đã mặt mày đen sì tới tìm ta.
Thấy sắc mặt đó, ta bỗng sinh ra chút dự cảm không lành.
Quả nhiên, hắn cho hết người lui ra, tới gần bên tai ta thấp giọng thì thầm: "Thuận Tử chết rồi. Nghe nói là trượt chân ngã xuống nước, còn chưa đến một tháng."
Ta rùng mình một cái, trong lòng đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Trước kia, ta kỳ thật không nghĩ nhiều đến thế. Cảm thấy Thuận Tử là một cung nhân cũ, biết chút chuyện thời trẻ, dường như cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng nàng ta vừa mới chết, sự tình tựa hồ có chút phức tạp.
Cẩn thận ngẫm lại, nàng ta chỉ là một cung nhân đã xuất cung, chắc định nhân ngày sinh nhật An Khả Tâm trở về xem náo nhiệt, nhưng tự dưng nói cho nàng ấy mấy chuyện chó má mục nát này làm gì?
Trừ phi là, có người muốn nàng ta nói ra...
Sau khi tiết lộ, kẻ đó lại muốn nàng ta câm miệng.
Nhớ đến có người báo tin cho Phong Gian Nguyệt, mà kẻ hắn miêu tả lại chẳng gặp qua ở đâu.
Nói như vậy, có thể hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-sap-bi-vai-phan-dien-giet-chet/2708141/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.