Ta dù gấp nhưng vẫn tỏ ra ung dung, lấy tinh thần đến đón tiếp Ngô phu nhân.
Một lúc sau, một bà thím trung niên ăn mặc rực rỡ, đứng giữa bốn năm nha hoàn tiến vào, vừa nhìn thấy ta đã tự nhiên thân thiết bắt lấy tay, ân cần hỏi han.
Ta giấu giấu tờ giấy đỏ còn chưa hong nét mực xuống dưới án, rồi ứng phó với bà ta.
Quả nhiên, Ngô phu nhân hàn huyên một lát, đã bắt đầu "cháy nhà mới ra mặt chuột" (1).
(1) Cháy nhà mới ra mặt chuột: Khi có chuyện thì bộ mặt kẻ xấu mới lòi ra. "Ta nói này, An muội muội à, hai ngày nay mọi người đều truyền tai nhau là thấy đứa trẻ Hữu Tùng kia cứ cài một đóa hoa lan trước ngực, muội có biết chuyện này không?" Ta giả ngu cười đáp: "Có thấy, hôm đó cưỡi ngựa bắn cung trong sân, có không ít người ném hoa cho hắn, có lẽ là nhặt đại một bông đeo lên." Ngô phu nhân có vẻ còn gấp hơn cả ta: "Không phải đâu, thằng nhóc Hữu Tùng thân phận tôn quý, hắn đeo hoa nhà ai, muội làm thẩm thẩm, sao lại không để ý?" Ta cười nói: "Một đóa hoa thôi, có thể có vấn đề gì lớn chứ. Ngày hôm đó cả rừng cả biển hoa, ta làm sao biết hắn nhặt hoa nhà ai đeo." "Ai nha, An muội muội, muội đúng là quý nhân hay quên việc, muội có nhớ rõ Tiểu thư Cao thị trong tiệc Trâm Hoa vừa qua không? Cái gì mà 'thược dược lộng lẫy trần tục', 'hoa lan trong hoa quân tử'... Ách," Ngữ điệu của Ngô phu nhân như thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-sap-bi-vai-phan-dien-giet-chet/2708154/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.