Cũng có người đến mượn hạt giống lương thực, nhưng Kiều gia cũng không còn dư dả để cho mượn nhiều. Lương thực dự trữ trước đây đã ăn hết hơn phân nửa, giờ chỉ còn trông vào vụ mùa sắp tới.
Kiều Tam: "Ta cũng sẽ cùng đi tuần tra. Nếu ai dám đến cướp lương thực, ta sẽ đánh hắn một trận ra trò." Hắn hiện tại đã không còn yếu đuối như trước, trải qua nhiều việc như vậy, lại thường xuyên làm việc, cơ bắp của hắn giờ đã to hơn rất nhiều.
Chân Nguyệt rất lạnh lùng: "Nếu có kẻ nào dám cướp lương thực, chúng ta sẽ không nương tay. Giết một kẻ để răn đe! Ta không tin những kẻ sống sót trở về từ nạn loạn vẫn còn là những nông dân hiền lành như trước nữa."
Có thể tồn tại ở cái thế đạo này và trở lại, có ai không phải là người tàn nhẫn, tâm tàn nhẫn.
Nghe Chân Nguyệt nói như vậy, mọi người trong nhà cũng có chút lo lắng."Này... có cần phải g.i.ế.c người không?" một người hỏi.
Chân Nguyệt: "Nếu không giết, vậy cứ đợi mà xem, rồi sẽ có nhiều kẻ khác đến trộm. Nếu không dám giết, thì cứ đánh cho thừa sống thiếu chết, treo lên để cả thôn nhìn mà sợ."
Kiều Nhị: "... Được, đánh cho khiếp đảm cũng được." Hắn đã g.i.ế.c người, nhưng g.i.ế.c người với hắn vẫn còn chút ghê sợ.
Đúng vào những ngày lúa sắp thu hoạch, Kiều Nhị đang tuần tra thì phát hiện có người đang lén lút cắt lúa nhà mình!
"Có trộm! Đừng chạy! Vậy mà lại dám trộm lúa của nhà chúng ta!" Kiều Nhị hét lớn, rồi cầm khảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/2591380/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.