Lúc này ở phủ An Bình, Chân Nguyệt dò hỏi người bên cạnh,"Nhóm Thái Tử hẳn là đã sớm tới nơi rồi đi?"
Hạ Nùng: "Hẳn là đã sớm tới rồi, nhóm Thái Tử Phi hẳn là cũng tới rồi." Thời gian lâu như vậy. Thái tử phi được Tấn vương phi và Tần vương phi ở bên cạnh bầu bạn trong lúc di chuyển, thái tử đi đến trước sắp xếp mọi việc.
Chân Nguyệt gật gật đầu,"Nơi này đã sắp xếp ổn thảo chưa?"
Hạ Nùng: "Thu dọn xong rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi."
Buổi tối, Kiều Triều trở về, Chân Nguyệt mới hỏi hắn: "Chúng ta khi nào đi kinh đô?"
Kiều Triều: "Nửa tháng sau, trước mắt đã an bài một số quan viên còn có người nhà quan viên vào kinh."
Chân Nguyệt gật gật đầu,"Được, ta cũng để một ít người của ta đi trước một chút."
Kiều Triều nhẹ nhàng dặn: "Được, nhưng nhớ để lại đủ người hầu hạ nàng."
Thời gian trôi nhanh, nửa tháng sau đã đến ngày dời đô. Hoàng cung chọn ngày lành, thời tiết quang đãng. Khi Kiều Triều và Chân Nguyệt rời An Bình phủ, dọc hai bên đường, dân chúng chen chúc tiễn biệt, cả phủ như đắm chìm trong không khí tiễn biệt long trọng. Đội xe ngựa dài nối đuôi nhau rời đi, xung quanh được quân đội bảo vệ chặt chẽ.
"Cung tiễn Hoàng Thượng!" mọi người đồng thanh hô vang.
Kiều Triều vén rèm xe, nắm tay Chân Nguyệt, nói: "Kinh đô lạnh hơn An Bình nhiều, nhưng chỉ cần có nàng bên cạnh, ta cũng không thấy lạnh lẽo gì."
Đời hoàng đế thường cô độc, nhưng có Chân Nguyệt bên cạnh, Kiều Triều không còn cảm thấy sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/316205/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.