Trần Học Nhân nhớ lại ngày hôm qua, ân nhân đe dọa bọn họ, cảm giác sợ hãi của cậu bé với mấy người đó cũng vơi bớt.
Trần Học Dân đút hai tay vào túi quần và đi vào sân:
“Một đám bọn mày cùng bắt nạt con gái như thế, đúng là không ra gì!”
Dương Uy bị cậu bé làm giật mình, sau khi nhìn thấy cậu nhóc hôm qua tìm được người giúp đỡ thì lập tức giễu cợt.
“À, đồ nhát gan đến rồi này, hôm qua trốn sau lưng một cô bé, hôm nay lại dẫn theo một thằng nhóc đến à.”
Đám học sinh cấp hai cười to, Hoắc Tuyền dẫn theo em trai chạy ra sau lưng Trần Học Nhân.
Trần Học Nhân thầm động viên cho bản thân: “Đừng sợ, tớ với anh trai sẽ bảo vệ hai cậu.”
Trong lòng cậu bé dâng lên niềm tự hào to lớn.
Không thuộc bản cửu chương thì sao nào, cậu có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, Quý Dương làm được không?
“Cảm ơn hai cậu.” Giọng nói Hoắc Tuyền mềm mại dịu dàng, khác hoàn toàn giọng nói chói tai vừa nãy.
Tạ Nhiêu sang nhà bên cạnh: “Chị Tiểu Hạ, em đến rồi đây.”
Tống Thời Hạ chào đón cô bé vào nhà.
“Ni Ni đến rồi à, em không biết làm bài tập hè sao?”
Tạ Nhiêu nhìn xung quanh.
“Không phải ạ, đồ nhát gan hôm qua đã về chưa ạ?”
Tống Thời Hạ cười nói: “Em gặp đồ nhát gan nào?”
Tạ Nhiêu kể lại chuyện hôm qua:
“Cậu ấy sợ chị lo lắng nên không cho em nói ra, em cảm thấy chuyện này không có gì đáng xấu hổ, bị bắt nạt thì phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/2411093/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.