“Đây là tầm quan trọng của danh tiếng đó, chị cả làm ăn một năm, tích góp được lượng khách quen cố định, về sau huyện ta phát triển đi lên cũng có thể mở rộng quy mô kinh doanh ra.”
Tống Thu Sinh nhún vai: “Huyện này? Chờ nó phát triển đi lên, chắc phải mấy chục năm nữa.”
“Chưa chắc, chưa biết chừng 20 năm nữa nơi này đã thay đổi chóng mặt rồi, anh nhìn thủ đô thay đổi từng ngày thì biết.”
Huyện cô thực ra cũng có điều kiện khá tốt, đường lớn thông bốn phương.
Chẳng qua chưa làm đường đẹp, đợi sau này xây dựng hoàn thiện, chắc chắn là một nơi có tiềm lực phát triển cao.
Trước mắt chưa có cao tốc, lái xe từ thủ đô về nhà mất đến mười mấy tiếng đồng hồ.
Đợi khi nào có cao tốc sẽ chỉ mất nửa thời gian đó thôi, nếu có tàu cao tốc với sân bay thì sẽ càng mau hơn.
Sáng hôm sau, Tống Xuân Hạ cùng chồng về nhà mẹ.
Hàn Dung đã từng gặp Tống Xuân Hạ, có ấn tượng rất tốt với cô gái nhanh nhẹn này, cảm thấy tính tình Tống Xuân Hạ hào sảng thoải mái, lanh lẹ dứt khoát, đúng chất con gái phương Bắc.
Bà rất thích cả hai cô con gái nhà họ Tống.
Cô lớn trưởng thành chu đáo, cô con gái nhỏ tinh tế săn sóc, không biết bà thông gia làm thế nào mà nuôi dạy ra hai cô con gái ngoan như thế.
Trong bữa cơm, mọi người mới nghe Tống Xuân Hạ thông báo một tin.
Năm sau ga tàu hỏa của huyện sẽ được cải tạo lại, nghe nói về sau mỗi ngày sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/2542336/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.