Ban đầu còn tưởng cô là một cô gái trẻ làm gì có năng lực như vậy, nhưng sau khi nghe bài phát biểu dài này, có vẻ như cô rất hiểu biết, có thể đọc thuộc lòng sách y học, hẳn là có tài cán.
Không biết qua bao lâu, dưới cái nhìn của mọi người, đột nhiên Lâm Hương Hương lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Trưởng thôn Lâm tiến về phía trước vài bước, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
"Hình như..." Lâm Hương Hương không thể tin được: "Thật sự không còn đau nữa."
Mọi người đều sửng sốt, hiệu quả nhanh như vậy? Trưởng thôn Lâm tỏ ra nghi ngờ: “Thật hay giả vậy?”
Giọng nói của Liên Kiều vang lên: “Hãy đợi thêm mười lăm phút nữa.”
Mười lăm phút sau, Lâm Hương Hương kích động nhảy lên vài lần, trông khác hoàn toàn với dáng vẻ cần người giúp đỡ khi vừa vào đây.
Tốt quá rồi, không đau chút nào nữa.
Vừa quay đầu lại, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Liên Kiều: "Kiều Nhị Liên, là do cô làm tôi bị thương, chữa lành cho tôi là chuyện đương nhiên, còn muốn lợi dụng kiếm tiền từ tôi, mau trả lại tiền cho tôi."
Hai ngày qua cô ta như bị tra tấn, đau đớn không thể chịu nổi, cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, nhất định phải đòi lại cục tức này.
Trưởng thôn Lâm không thể ngăn cản được nên chỉ chờ đợi và quan sát.
Liên Kiều giơ mười tệ vừa nhận được lên và nói: "Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Lâm Hương Hương hung hăng ép người: "Đúng vậy, không những phải trả lại cho tôi mà còn phải trả tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/2724549/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.