Hoắc Triều tay đút vào túi, hướng Thư Nhĩ bên này bước đến gần, cậu rũ mắt nhìn vào mắt của Thư Nhĩ, khóe môi hơi hơi cong lên, vẻ mặt cười như không cười, "Cô sao không dứt khoát bảo tôi hái mặt trăng xuống tặng cô luôn đi?"
Thư Nhĩ chớp chớp mắt, giọng nói mang chút hoang mang, "Chính là, anh có thể sao?"
Nếu là cậu có thể làm được, cô cũng không nói hai lời liền nhận lấy viên tinh cầu kia.
Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong nghe đến đoạn đối thoại này ở một bên cười ầm lên, Triệu Chi Phong còn cố ý học theo ngữ điệu của Thư Nhĩ nói, "Chính là, anh có thể sao?"
Ha ha ha ha. Lời này rất nhiều hàm nghĩa.
Triệu Chi Phong xem như biết đến cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình.
Đàn ông như thế nào có thể nói không thể? Huống chi Hoắc Triều là người kiêu ngạo tự phụ.
Cậu cùng Hoắc Triều biết nhau từ thời quần còn thủng đít, mười mấy năm trôi qua, từ trong miệng Hoắc Triều chưa bao giờ nghe đến hai chữ không thể này.
Hoắc Triều quá kiêu ngạo, cậu ấy có thể làm được tất cả mọi chuyện. Nhưng là đem mặt trăng làm lễ vật tặng người khác, đừng nói là Hoắc Triều, trên cả cái trái đất này, cũng không một ai làm được.
Ai có thể nghĩ đến Thư Nhĩ không theo thường lệ lại đáp một câu như vậy?
Chẳng lẽ có người dám đưa, cô thật đúng là dám nhận sao?
Hứa Trần cười hắc hắc, đứng một bên trêu ghẹo, "A Triều,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-mac-benh-cong-chua/1907694/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.