Cô thừa biết nếu cô nhắc lại chuyện mang nấm linh chi đi bán, chắc bà nội Tống sẽ chỉ ậm ừ cho qua, rồi quên bẵng đi.
Vì thế, cô quyết định sẽ tự mình mang nấm linh chi đến cửa hàng thuốc đông y, để bà nội tận mắt chứng kiến kết quả, như vậy bà mới tin được.
"Ngọc Lan à, đợt này thật sự làm khổ cháu rồi.
Vậy mai bà cháu mình lên huyện chơi, bà sẽ đưa cháu đi giải khuây." Vừa nói, bà vừa cẩn thận gói những tờ đại đoàn kết lại trong mảnh vải, rồi cất chúng vào chiếc hộp gỗ cũ, khóa lại thật kỹ.
Tống Ngọc Lan kéo bà ngồi xuống giường: "Bà ơi, cháu còn muốn nhân tiện chuyến này để làm luôn hộ khẩu cho em trai nữa.
Em ấy đã 11 tuổi rồi, cũng đến lúc đi học rồi mà."
"Con trai ấy mà, có sức khỏe là được, học hành làm gì? Lớn lên lấy vợ rồi ra ở riêng là xong." Bà nội Tống phẩy tay nói.
Nghe câu này, Tống Ngọc Lan không khỏi bật cười.
Đây chẳng phải câu thường nghe ở những gia đình trọng nam khinh nữ sao? Chỉ khác là câu nói nguyên bản thường là: "Con gái thì học làm gì, lớn lên rồi cũng phải lấy chồng."
Tống Ngọc Lan bỗng tò mò không biết vì sao bà nội lại thương cô đến vậy.
Trong sách cũng không giải thích rõ điều này.
"Bà ơi, cháu hỏi điều này được không?" Tống Ngọc Lan giống như con mèo nhỏ, dụi đầu vào vai bà nội, nũng nịu hỏi: "Sao bà lại thương cháu thế ạ?"
Bà nội Tống cười ha ha, nhẹ nhàng gõ lên trán cô:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-thap-nien-80-vua-mo-man-da-bi-tu-hon/2716878/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.