Buổi trưa hôm đó, sau khi tiễn đoàn khách đi, Tống Ngọc Lan mới quay về ký túc xá, giải thích vài lời với bạn bè rồi nhanh chóng leo lên giường nghỉ ngơi.
Buổi sáng quả thật đã làm cô kiệt sức.
Suốt cả buổi sáng và cả giờ nghỉ trưa, Dương Chiêu Đệ vẫn ở trong thư viện, chưa về.
Tần Đa Nhạc đã quá quen thuộc với điều này, cô ấy nói: “Chiêu Đệ lúc nào cũng vậy, khuyên bao nhiêu lần cũng không nghe, nếu không thì cũng chẳng đến mức cận hơn 7 độ như thế.”
“Cho nên không cần để ý đến cậu ấy, việc trực nhật của cậu ấy cứ để tớ lo” Tần Đa Nhạc nói, cười cười.
Nghe vậy, mọi người cũng không hỏi thêm gì nữa.
Buổi chiều trước giờ học, cô giáo Tống Nhu phải ra mặt để giải tán đám nam sinh đang vây quanh Tống Ngọc Lan.
“Các em, còn tận 5 năm học đại học nữa, không cần phải gấp gáp trong một ngày. Hãy để cho các bạn nữ trong lớp có chút không gian riêng tư.”
Lời nói của cô ấy không chỉ đích danh ai, nhưng mọi người đều hiểu cô giáo đang nói đến việc đám nam sinh tò mò muốn gặp Tống Ngọc Lan.
Một số bạn nam đỏ mặt vì xấu hổ, nhưng cũng có nhiều người bật cười trêu đùa lẫn nhau.
Trong tiếng cười ồn ào, ánh mắt của nhiều người tập trung vào Tống Ngọc Lan, lúc này cô đang ngồi gần cửa sổ. Dưới ánh nắng, làn da trắng muốt của cô dường như đang phát sáng.
Thực ra Tô Ngôn ngồi bên cạnh cũng không hề kém cạnh về nhan sắc. Tô Ngôn có làn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-thap-nien-80-vua-mo-man-da-bi-tu-hon/2717022/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.