Lý thị vẫn luôn đề phòng Lâm Tam gia.
Loại hương liệu này sở dĩ nổi tiếng như vậy là vì mỗi tháng nó chỉ bán ra mười hộp, bán cho ai đều được ghi vào sổ sách, và không được mua nhiều hơn số lượng quy định. Đào Chu kể tường tận cho Lâm Thính: “Thật sự rất hiếm đấy ạ.”
Lâm Thính chợt bừng tỉnh: Đây chính là chiến lược marketing "đói hàng" mà!
Nàng tấm tắc khen: “Thứ này làm bằng vàng hay sao mà kiếm tiền vậy? Hương liệu lợi nhuận thật lớn, có thể coi là một chiêu thức kinh doanh.”
Đào Chu nhìn ra tâm tư của Lâm Thính, bật cười: “Trong lòng người ngoài việc kinh doanh ra còn có gì nữa? Ánh mắt người lúc nào cũng chỉ có tiền thôi. Nếu thích tiền đến vậy thì tìm một hôn phu giàu có…”
Lâm Thính phản bác: “Tự mình kiếm tiền thì khác. Tiền của người khác dù sao cũng là của người khác.”
“Nô tỳ nói không lại người.”
Lâm Thính đưa nước tắm lên ngửi: “Trước đây không để ý, giờ ngửi lại thì thấy thật thơm.”
Đào Chu đáp: “Người dùng nó đã hơn nửa tháng rồi. Hiện giờ trên người người đều có mùi hương này, ngửi quen rồi thì không để ý thôi. Thật ra những thứ người dùng qua đều sẽ dính mùi hương này đấy.”
“Ngươi vừa nói gì?” Lâm Thính đột nhiên nghiêm mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Đào Chu.
Phản ứng của nàng khiến Đào Chu giật mình, lúng túng lặp lại: “Nô tỳ nói người dùng nó hơn nửa tháng, hiện giờ trên người đều có mùi hương này, nghe quen thì không để ý thôi.”
“Không phải câu đó.”
Đào Chu ngập ngừng nói tiếp: “Thật ra những thứ người dùng qua đều sẽ dính mùi hương này.”
“Tiêu rồi!”
Tâm trạng vui vẻ khi tắm của Lâm Thính tan biến. Nàng vội vã tắm rửa qua loa, khoác áo vào, rồi dặn Đào Chu đi lấy giấy bút.
Lâm Thính cầm một tờ giấy, nói với nàng ta: “Ngươi ra ngoài đợi.”
Đào Chu do dự rồi đi ra ngoài.
Khoảng nửa khắc sau, Lâm Thính mở cửa ra, bảo nàng ta ngửi xem trên giấy có mùi hương không.
Sau khi đứng ngoài cửa thông gió một lúc lâu, Đào Chu vừa đến gần tờ giấy đã ngửi thấy mùi hương: “Có ạ. Có phải hương liệu này có vấn đề gì không, Thất cô nương, người đừng dọa nô tỳ mà.”
Lâm Thính ngửa mặt lên trời thở dài: “Hương liệu không có vấn đề, nhưng ta cảm thấy mình có vấn đề rồi.”
Đào Chu ngơ ngác.
Vài ngày sau, Đoạn Hinh Ninh sai người đến Lâm gia đưa cho Lâm Thính một tấm thiệp mời.
Là sinh nhật của Đoạn Hinh Ninh, Đoạn gia tổ chức tiệc mừng. Lâm Thính được Đoạn Hinh Ninh xem trọng, nên tấm thiệp mời đầu tiên đã dành cho nàng. Tấm thiệp này do chính tay Đoạn Hinh Ninh viết, tha thiết mời nàng nhất định phải đến.
Mấy ngày nay Lâm Thính vẫn luôn thấp thỏm không yên, cho nên … nàng ăn uống không ít. Khi nhận được thiệp mời, nàng còn đang nằm dài trên giường tiêu cơm, đọc nhanh tấm thiệp xong, đột nhiên như một con ch.ó nhỏ, hít hà mùi hương trên người mình.
Đào Chu lặng lẽ nhìn tư thế kỳ quái của Lâm Thính, khóe miệng khẽ giật giật.
Từ ngày Lâm Thính ra phủ về tắm rửa, sau khi hỏi về hương liệu, tiểu thư đã trở nên bất thường. Thường xuyên ngửi ngửi người mình. Đào Chu hỏi nàng có tâm sự gì, nàng cũng không chịu nói. Đào Chu không tiện ép hỏi tiểu thử, chỉ có thể để ý nhiều hơn đến cô nương nhà mình.
Lâm Thính ngửi đủ rồi, cất thiệp mời đi, ngồi dậy, suy nghĩ về món quà sinh nhật tặng Đoạn Hinh Ninh: “Tặng nàng ấy cái gì bây giờ?”
Tài sản của Đoạn gia phong phú hơn Lâm gia không biết bao nhiêu lần. Đoạn Hinh Ninh từ nhỏ muốn gì được nấy, đồ vật có quý giá đến đâu cũng có người mang đến dâng tặng. Lâm Thính không muốn tặng những món như vàng bạc châu báu.
Đào Chu chen vào một câu: “Hôm qua có người đến cửa cầu hôn.”
“Cầu hôn cho tỷ muội nào trong nhà?” Lâm Thính thuận miệng hỏi.
Đào Chu biết ngay cô không để tâm đến hôn sự của mình: “Là Bát cô nương. Nàng ấy còn nhỏ hơn người một tuổi, vậy mà đã tính chuyện hôn sự rồi. Muốn cưới gả trước cả người là đích nữ đấy.”
Bát cô nương là con gái của Lâm Tam gia và Thẩm di nương, mối quan hệ giữa các tỷ muội không thân thiết.
“Ồ.”
Lâm Thính tai này lọt, tai kia ra, tiếp tục suy nghĩ về món quà sinh nhật cho Đoạn Hinh Ninh.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày sinh nhật của Đoạn Hinh Ninh. Lâm Thính mang theo quà đến Đoạn gia. Gia nhân gác cổng đã được dặn trước, vừa thấy nàng đến đã dẫn thẳng vào mà không cần xem thiệp mời.
Lâm Thính không được đối đãi như những vị khách khác. Đoạn Hinh Ninh đã dặn dò không cần đưa nàng đến đình viện tiếp khách, mà dẫn thẳng đến khuê phòng của nàng.
Gia nhân Đoạn gia kính cẩn nói: “Lâm Thất cô nương, mời đi theo nô tỳ.”
“Làm phiền.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.