Đoạn gia có Đoạn Hinh Ninh, cũng có Đoạn Linh. Lâm Thính vừa bước vào, chưa kịp gặp Đoạn Hinh Ninh, đã chạm mặt Đoạn Linh. Nàng nhớ lại những chuyện đã làm, có tật giật mình, theo bản năng liếc nhìn hắn một cái.
Đoạn Linh đang ngồi trong đình hóng gió bên cạnh con đường đá nhỏ, mày rũ xuống, tay cầm một quyển sách. Dưới tay áo rộng, mười ngón tay hắn thon dài, đôi chân dài gập lại, vạt áo khẽ phất mà không dính bụi trần.
Chiếc áo gấm màu xanh đen của hắn cực kỳ nhã nhặn, chỉ có thêu hoa văn ở cổ tay áo. Chiếc đai lưng đính ngọc bội thắt chặt vòng eo, đường eo mượt mà.
Lâm Thính cảm thấy một tia căng thẳng.
Trước đây khi vô thức làm nữ phụ độc ác, nàng đã đắc tội với Đoạn Linh không ít. Sau khi tỉnh lại, nàng luôn tránh xa hắn. Hay là bây giờ ... cứ giả vờ không thấy, đi theo gia nhân Đoạn gia luôn? Lâm Thính nghĩ vậy.
Không ngờ tên Đoạn Linh kia lại gọi nàng lại: “Lâm Thất cô nương.”
Nghe giọng Đoạn Linh, thái độ của hắn rất ôn hòa, quả thực có vài phần phong thái của công tử thế gia. Nếu không phải Lâm Thính biết hắn là một Cẩm Y Vệ tàn nhẫn, nàng chắc chắn sẽ bị mê hoặc.
Lâm Thính lúc này không thể giả vờ không thấy hắn được nữa, đành gượng cười đi đến: “Đoạn đại nhân? Mắt ta thật kém, vừa nãy không thấy người.”
Nàng không đi quá gần, nửa người còn đứng ngoài đình hóng gió, cách hắn một trượng. Nàng luôn giữ khoảng cách, vô thức hít một hơi thật sâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861920/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.