Ra khỏi Đoạn gia, Lâm Thính chui vào xe ngựa. Nàng thuần thục thay y phục bên trong, rồi vén rèm ra ngoài nhìn, đợi xe ngựa đi ngang qua một con hẻm nhỏ khuất nẻo thì xuống xe.
Lúc này vẫn chưa đến giờ giới nghiêm, đèn đuốc sáng trưng, phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt vô cùng. Tiếng rao hàng không ngớt, người bán hàng rong gánh đủ loại hàng hóa với màu sắc, hình dạng khác nhau len lỏi khắp phố.
Nàng tìm một nơi vắng người, lấy ra một bức tiểu họa đã xem đi xem lại mấy lần.
Người nam tử trong tranh mặt gầy dài, mày mắt toát lên vẻ chính trực, khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, mũi ưng, nhân trung khá dài, môi dày.
Phía dưới bức tranh có mấy hàng chữ thanh tú: “Phó Trì, người ở Lâm Trạch, Dương Châu, hai mươi sáu tuổi. Năm Minh Nguyên thứ bảy lên kinh ứng thí, sau khi thi trượt đã tạm trú tại Văn Sơ thư viện. Năm Minh Nguyên thứ tám không rõ tung tích.”
Lâm Thính cất bức tiểu họa đi, rẽ vào cuối hẻm, đi đến một căn tiểu viện hoang phế.
Nàng là tiểu thư Lâm gia, ban ngày không tiện đến những nơi thế này. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể lựa chọn hành động vào ban đêm. Trước khi đến đây, nàng đã từng đi điều tra về Phó Trì. Có người đã nhìn thấy hắn một mình đến đây trước khi mất tích. Kể từ đó, hắn biến mất hoàn toàn.
Cánh cửa viện không khóa, Lâm Thính dễ dàng đi vào. Nàng vừa vào đã bị bụi bẩn sặc vào mặt. Nàng nhíu mày nhìn trần nhà, cây cột giăng đầy mạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861923/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.