Có một cô nương đến gần Lâm Thính, mùi phấn son nồng nặc xộc vào mũi. Nàng nâng mắt, nhìn thẳng đối phương. Đó là một gương mặt xa lạ, Lâm Thính chưa từng gặp qua, càng không quen biết.
Cô nương nhíu đôi mày liễu, mím môi đỏ: “Ngươi chính là Lâm Thất cô nương?”
“Phải, còn ngươi là…”
Nàng ta cười nói: “Ta là nữ nhi của Hình Bộ viên ngoại lang Trần Thịnh, cứ gọi ta A Khương là được. Ta thường nghe Đoạn Tam cô nương nhắc đến ngươi, nói ngươi xinh đẹp, hôm nay gặp, quả nhiên là mỹ nhân.”
Lâm Thính là ai chứ, lăn lộn ở thương trường bao năm nàng đã luyện được tính cách khéo léo. Nàng đáp ngay: “Đâu có, ta thấy Trần tỷ tỷ đây mới là đại mỹ nhân.”
A Khương biết rõ Lâm Thính chỉ nói lời khách sáo, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ.
Ở bàn bên cạnh, mấy cô nương đang xì xào bàn tán về Đoạn Linh. Lâm Thính ngồi gần nên nghe rõ mồn một: “Đoạn công tử bây giờ vẫn chưa thành hôn nhỉ?”
“Đúng đó.”
Lâm Thính thầm nghĩ, Đoạn Linh đời này chắc chắn không thành hôn. Bởi vì hắn quá hoàn mỹ, cho nên tác giả chưa thể tìm ra cho hắn một mối nào "môn đăng hậu đối", cho nên hắn chính là mệnh định "goá phụ" một quả, một chút diễm phúc cũng không có. Hắn tồn tại trong một cuốn truyện "hạn chế" mà còn thanh tâm quả dục hơn cả hòa thượng.
Nàng thoải mái ngồi đó, tai nghe tám hướng, thu nhận hết mọi chuyện phiếm. Nghe một lát, nàng nghe thấy một tiếng hệ thống mang điềm báo không lành: “Kích hoạt nhiệm vụ nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861922/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.