Lâm Thính hoang mang không hiểu gì, nhưng nhận được tiền bạc vẫn rất vui vẻ. Không cần lo lắng chuyện Phó Trì lại khiến nàng dính líu đến Đoạn Linh, nàng càng vui hơn, quyết định mời Đào Chu ở Nam Sơn Các ăn một bữa thật thịnh soạn.
Chủ đơn đã nói không cần nàng tìm nữa, Lâm Thính tự nhiên sẽ không lo bò trắng răng, tự tìm việc để làm, trở về với cuộc sống của mình.
Nàng quen tách biệt “công việc” và cuộc sống, như vậy mới có thể sống thanh thản.
Đến Nam Sơn Các, Lâm Thính nghe không ít thực khách bàn tán về chuyện Tạ gia bị tịch thu gia sản. Nàng không hỏi han gì nhiều, đi vào nhã gian tìm Đào Chu.
Đào Chu đang chán đến mức muốn bắt ruồi mà cũng không có con nào để bắt, thấy Lâm Thính cuối cùng cũng đến, liền đứng dậy pha trà rót nước: “Nô tỳ đến Nam Sơn Các lúc nãy gặp Đoạn tam cô nương và Thế tử Thế An Hầu phủ.”
Mới có mấy ngày đã hẹn gặp nhau rồi sao? Lâm Thính vừa nghĩ vừa kéo ghế ngồi xuống.
Cũng phải, trong nguyên tác bọn họ sớm đã thân thiết, dù sao đây là một cuốn truyện có những tình tiết táo bạo, tác giả ban đầu muốn tạo ra những tình huống thân mật, thậm chí là trên lưng ngựa.
Trên lưng ngựa mà làm chuyện đó, thật sự không sợ ngã xuống mà thành tàn phế sao? Lâm Thính đối với cuốn truyện này ấn tượng thật sự quá sâu sắc, muốn quên cũng không thể quên được. Nàng liếc nhìn Đào Chu: “Bọn họ thấy ngươi sao?”
“Thấy ạ. Đoạn tam cô nương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861932/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.