🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đoạn Linh lại nói: “Xem ra ta đã hồ đồ rồi, người và vật dù sao cũng không giống nhau. Không thể đánh đồng.”

Lâm Thính biết Đoạn Linh cũng không phải yêu thương Đoạn Hinh Ninh, muội muội này của hắn, nhiều đến mức nào. Cảm giác thân tình của hắn rất nhạt nhẽo, chỉ là hắn cảm thấy người của Đoạn gia tuyệt đối không thể để người khác khinh nhục, tùy ý lợi dụng như quân cờ.

Hắn có lẽ còn cảm thấy Đoạn Hinh Ninh quá ngu xuẩn, bị nàng xoay vòng vòng.

“Đoạn đại nhân nói đúng, người và vật dù sao cũng không giống nhau, đoạn không thể đánh đồng.” Lâm Thính nhìn Đoạn Linh một lúc lâu, đột nhiên nói, “Đoạn đại nhân, ngươi đỡ ta lên ngựa đi.”

“Ta đỡ ngươi lên ngựa?”

Nàng mắt hàm kỳ vọng: “Ta luôn không thể lên được, thời gian cứ hao phí hết ở bước lên ngựa này, nhưng hôm nay ta muốn thử cảm giác ngồi trên lưng ngựa trước, không muốn chưa lên được ngựa đã phải quay về.”

“Vậy mạo phạm rồi.” Đoạn Linh đến gần Lâm Thính, dắt lấy dây cương, bảo nàng đạp bàn đạp, “Ngươi đạp nó, ta sẽ đỡ ngươi lên.”

Lâm Thính định làm theo lời hắn nói, nhưng hắn vừa đến gần nàng, nàng liền không kìm được nhìn vào eo hắn.

Khoảng cách gần, rất thích hợp để ôm.

Ôm hay không ôm? Ôm thì lấy lý do gì để ôm? Lâm Thính không muốn dùng cái cớ "Ta thích ngươi đã lâu" sáo rỗng, lỡ hắn thật sự làm sao bây giờ. Không ôm, vậy nhiệm vụ thì sao?

Đoạn Linh nhìn thẳng, nhắc nhở: “Lâm thất cô nương, ngươi đang mất tập trung.”

Nàng ngượng ngùng thu hồi ánh mắt: “Xin lỗi, ta không cố ý, vừa rồi nhìn thấy có một con bướm bay đến eo ngươi, nên nhìn thêm một cái.”

“Con bướm ở đâu?” Nghe nàng nói xong, hắn lại một lần nữa nhìn về phía eo mình.

Lâm Thính buông dây cương, làm động tác vỗ cánh bay đi, thanh âm và cảm xúc phong phú bắt chước con bướm không tồn tại: “Nó ‘xoạt’ một tiếng bay đi rồi, con bướm rất đẹp, màu lam.”

Đoạn Linh liếc qua bàn tay Lâm Thính còn đang động đậy, dường như tin lời nàng: “Thật đáng tiếc, ta không thể nhìn thấy con bướm màu lam đó. Thôi vậy, vô duyên không thể cưỡng cầu, ta vẫn nên đỡ ngươi lên ngựa trước.”

Hắn nâng eo nàng, đưa nàng lên ngựa, Lâm Thính còn chưa kịp phản ứng.

Ngay lập tức, những gì nhìn thấy và nghe thấy hoàn toàn khác biệt so với khi ở trên mặt đất. Cỏ xanh mướt trải dài vô tận lọt vào tầm mắt, tiếng gió vẳng bên tai, khiến người ta đột nhiên nảy sinh một cảm giác như đang nhìn xuống trời đất, vô tư vô lo phi nước đại giữa thảo nguyên.

Lâm Thính hít sâu một hơi, cẩn thận điều khiển ngựa đi về phía trước vài bước, Đoạn Linh khoanh tay đứng đó, không đi theo nàng, dần dần bị bỏ lại phía sau.

Con ngựa cũng rất hiền lành, an phận để nàng cưỡi đi một vòng quanh trại nuôi ngựa.

Chờ cưỡi ngựa quay về chỗ cũ, Lâm Thính vừa xuống ngựa liền chạy về phía Đoạn Linh, định giả vờ là lần đầu tiên cưỡi ngựa quá hưng phấn, khi chạy đến thì không phanh kịp, đ.â.m sầm vào lòng hắn, nhân cơ hội ôm lấy người.

Quan trọng nhất là cái giá phải trả nếu thất bại nhẹ hơn nhiều so với việc ngã từ trên ngựa xuống.

Nàng cũng là chữa bệnh cho ngựa c.h.ế.t như ngựa sống vậy.

Ban đầu Đoạn Linh vẫn không né tránh, Lâm Thính thấy có hy vọng nên không dừng lại. Cho đến khi nàng chạy gần đến trước mặt hắn, Đoạn Linh không hề giữ nàng lại, cũng không ngăn cản nàng, mà lại nghiêng người đi.

Lâm Thính cứ thế lao về phía trước, rồi bị cỏ vướng chân ngã, lăn tròn một cách mượt mà vào đống cỏ.

"Thất cô nương!"

Đào Chu và những người hầu khác đang đợi dưới tán cây cổ thụ để tránh nắng. Nàng vẫn luôn để mắt đến Lâm Thính, vừa thấy nàng lăn vào bụi cỏ, Đào Chu đã vội chạy tới đỡ.

Đám cỏ tuy mềm mại, khiến Lâm Thính không bị đau nhưng tóc và váy áo của nàng dính đầy lá cỏ, vừa ngồi dậy trông chẳng khác nào một con bù nhìn tinh xảo. Trong khi đó, Đoạn Linh đứng cách đó vài bước vẫn y phục chỉnh tề, phong thái ung dung.

Đào Chu xót xa, nhẹ nhàng gỡ từng cọng cỏ trên người Lâm Thính, vừa làm vừa hỏi tại sao nàng lại ngã.

Lâm Thính cũng giơ tay phủi cỏ trên tay áo, thản nhiên nghĩ: "Chỉ cần ta không xấu hổ, thì xấu hổ sẽ là người khác thôi." Nàng mỉm cười giải thích: "Lần đầu cưỡi ngựa nên ta phấn khích quá, xuống ngựa lại chạy vội, không đứng vững được nên trượt chân thôi mà."

Nàng nói một cách nhẹ nhàng, không hề nhắc đến Đoạn Linh đang khoanh tay đứng nhìn. Nhưng nàng đâu hay, Đào Chu đã chứng kiến toàn bộ quá trình nàng ngã vào bụi cỏ.

Chính vì vậy mà Đào Chu càng thêm xót cho Thất cô nương của mình. Nàng vội vã đỡ Lâm Thính ngồi xuống ghế đá bên cạnh, lại cẩn thận xem xét những chỗ da thịt lộ ra ngoài, sợ nàng bị trầy xước.

Chỉ khi xác nhận Lâm Thính không bị thương, trái tim đang căng thẳng của Đào Chu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hù c.h.ế.t nô tỳ rồi, cô nương."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.