Tiếng động các nàng gây ra không nhỏ. Đoạn Hinh Ninh nghe tin Lâm Thính bị ngã, lập tức bảo Hạ Tử Mặc đỡ nàng xuống ngựa, vội vàng chạy đến. Giờ thấy Lâm Thính an toàn ngồi đó, nàng mới yên lòng.
"Nhạc Duẫn," nàng gọi tự của Lâm Thính, khẽ hỏi, "rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâm Thính bình tĩnh lặp lại lý do đã dùng để nói với Đào Chu, không thêm không bớt một chữ. Nàng còn cười hì hì: "Là do ta bất cẩn thôi."
Nếu không phải nàng hẹn Lâm Thính đến trường đua ngựa để học cưỡi ngựa, thì hôm nay nàng đã không gặp phải chuyện giật mình này. Đoạn Hinh Ninh thấy vô cùng áy náy, đuôi mắt ửng đỏ, liên tục lẩm bẩm: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Đoạn Linh cúi mắt nhìn đám cỏ bị Lâm Thính đè bẹp, nơi đó để lại một dấu vết khá sâu.
Hạ Tử Mặc thì liếc nhìn Đoạn Linh với vẻ mặt đầy suy tư. Lúc đang dạy Đoạn Hinh Ninh cưỡi ngựa, hắn vô tình quay đầu và nhìn thấy Lâm Thính xuống ngựa rồi chạy về phía Đoạn Linh, và Đoạn Linh đã nghiêng người né tránh.
Với thân thủ của Đoạn Linh, việc ngăn Lâm Thính ngã hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại không làm. Là hắn không kịp phản ứng, hay hắn hiểu lầm rằng Lâm Thính muốn chạy về phía sau hắn nên mới nhường đường?
Hạ Tử Mặc bị chính ý nghĩ cuối cùng của mình chọc cho bật cười, làm sao có thể là "hảo tâm nhường đường" được.
Hắn không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Đoạn Hinh Ninh quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861936/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.