🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đoạn Linh ra tay với cầu hoa, hẳn là dựa vào một vài dấu vết để lại mà đoán được bên trong đang ẩn giấu một người, mà người này lại là tội phạm. Bằng không, hắn sẽ không tùy tiện rút đao tấn công trên đường như vậy, còn làm đối phương bị thương.

Lâm Thính nhớ lại đoạn đối thoại sáng nay giữa tên Đề kỵ và Đoạn Linh: "Người sống sót của Tạ gia...", "Hắn đã chạy thoát ở hẻm Trường Hưng, lại bị trọng thương...".

Có khi nào người này có liên quan đến Tạ gia?

Nàng chợt nảy ra ý nghĩ này, nhưng không thể xác định, vì nàng chưa từng nhìn thấy người của Tạ gia bao giờ.

Đám đông vây xem sau khi nhìn rõ mặt nam tử kia thì càng thêm kinh ngạc, họ nhìn nhau, thì thầm to nhỏ: "Đó không phải là Ngũ công tử nhà họ Tạ sao? Hắn không phải đã c.h.ế.t rồi ư? Sao lại xuất hiện ở Phố Tây?"

"Chuyện này ngươi không biết rồi, hắn đã chạy thoát trước khi bị xử tử. Cũng là một người có bản lĩnh đấy. Quan phủ đang truy nã hắn khắp nơi, ngươi không thấy hai ngày nay toàn thành giới nghiêm, ra vào đều phải trải qua kiểm tra sao?"

Một bà cô đứng xem hỏi: "Hắn muốn trốn trong cầu hoa để tránh sự truy lùng của quan binh, rồi ra khỏi thành ư?"

"Nhìn là biết ngay mà."

Một gã bán bánh nướng mặt rỗ đang gánh đòn gánh, chen vào một câu: "Vị hoa khôi kia cũng thật là hào hiệp, dám giúp đỡ hắn. Lớn mật thật! Nếu là ta, ta sẽ đi báo với triều đình để lãnh thưởng."

"Tạ gia thực sự có tội sao? Hay là bị người ta hãm hại? Ngày trước nhà họ Tạ còn mở kho cứu trợ, cho dân chạy nạn ở, còn mời cả đại phu chữa bệnh, cứu sống không biết bao nhiêu người mà!"

"Cũng chỉ là làm ra vẻ thôi, ai mà chẳng làm được? Cứ xem đi, đừng có bị lừa."

"Ta nhớ ra rồi!"

Có người hét lên: "Ta nhớ ra rồi. Hoa khôi này là hồng nhan tri kỷ của Ngũ công tử Tạ gia. Hai người họ trước kia thường xuyên ngâm thơ đối phú, luận bàn cờ, từng là một giai thoại ở kinh thành đấy!"

"Ngươi nói vậy ta cũng nhớ ra rồi, hình như là có chuyện đó thật."

Một công tử nhà quyền quý thường xuyên tìm đến một hoa khôi xinh đẹp, không phải vì tìm hoan mua vui, mà lại đàm đạo chuyện văn chương, cờ nghệ, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều không liên quan đến tình ái hay thể xác. Chuyện này khiến người ta chưa từng thấy bao giờ, nên ấn tượng rất sâu sắc.

"Ngũ công tử Tạ gia quả là có phúc khí, có được giai nhân vì hắn mà mạo hiểm như vậy."

Hoa khôi mặc kệ những lời chỉ trỏ của đám đông, nàng đứng chắn trước người Ngũ công tử Tạ gia: "Ngũ công tử, ngài đi trước đi, chúng tôi sẽ cản đường."

Nam tử bên cạnh nàng thu lại vẻ phù phiếm khi cắn hoa lúc nãy, nhặt lấy thanh Tú Xuân đao rơi xuống khi cầu hoa mở ra, dùng nó làm vũ khí: "Đúng vậy. Ngũ công tử, ngài đi trước đi, chúng tôi sẽ cản đường."

Ngũ công tử Tạ gia với vẻ mặt tiều tụy, một tay ôm lấy vết thương do mũi tên găm ở bụng, nhìn Đoạn Linh, mím môi không nói.

Đoạn Linh không nhìn hắn. Hắn thong thả lấy ra một chiếc ống trúc, mở nắp. Một vật gì đó "vút" một tiếng bay lên không trung, phát ra ánh sáng đỏ rực, giống như một đóa pháo hoa nở rộ giữa bầu trời xanh.

Đây rõ ràng là tín hiệu thông báo cho Cẩm Y Vệ. Không đầy một khắc, Cẩm Y Vệ tất sẽ đến.

Lúc này, dân chúng mới phát hiện có Cẩm Y Vệ, vội vàng tản ra, sợ bị gán cho tội danh cản trở Cẩm Y Vệ làm việc. Vừa nãy đường phố còn đông đúc, giờ chỉ còn lại lác đác vài người.

Hoa khôi vội vàng che chở Ngũ công tử Tạ gia lùi lại.

Ngũ công tử Tạ gia không biết võ, chỉ là một văn nhân. Lại vừa bị tra tấn, thân thể chồng chất vết thương, vô cùng suy yếu. Nếu không có người tương trợ, bị bắt lại sẽ khó thoát khỏi cái chết. Hắn từng cứu nàng, hoa khôi không thể nào quên được. Cho dù hôm nay phải chết, nàng cũng sẽ đưa hắn rời đi an toàn.

Mắt thấy tình hình sắp không thể kiểm soát, Lâm Thính vẫn không rời khỏi Đoạn Linh. Một thương nhân nên nắm bắt mọi cơ hội có thể thành công.

Tú Xuân đao của Đoạn Linh đã bị nam tử kia cầm đi, hắn lúc này tay không tấc sắt. Nàng phân vân không biết có nên tìm cho hắn một vũ khí phù hợp không. Nhưng xung quanh họ lúc này, chỉ có hoa tươi và thức ăn.

Có lẽ sự tồn tại của Lâm Thính quá mạnh mẽ, khiến Đoạn Linh nghiêng đầu nhìn nàng.

"Lâm Thất cô nương?"

Hàm ý đơn giản là "sao ngươi còn ở đây, không nên tìm một chỗ nào đó mà trốn đi sao?". Lâm Thính nghe ra, nhưng nàng giả vờ không hiểu, thò tay vào thắt lưng lấy thuốc: "Ta có độc dược, mê dược, ngươi muốn cái nào?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.