Ngũ công tử Tạ gia đỡ lấy hoa khôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Vì thời gian dài chịu cực hình, thân thể hắn gầy trơ xương, suy yếu. Giọng nói không còn được trong trẻo như xưa, trở nên nghẹn ngào: "Thực xin lỗi."
"Ầm!" một tiếng, mưa lớn như trút nước xuống. Từng giọt mưa rơi tí tách, hòa tan mùi m.á.u tanh trong Phố Tây. Nước mưa từ trên cao chảy xuống dưới. Đoạn Linh rời khỏi xe hoa, giẫm lên nước mà đi về phía họ.
Ngay khi Đoạn Linh sắp đến gần, một mũi tên chợt b.ắ.n ra từ cửa sổ lầu cao ven đường.
Tiếng mũi tên vút qua bị tiếng mưa lớn át đi, nhưng lại bị tiếng kêu của Lâm Thính làm gián đoạn. Nàng hô: "Cẩn thận! Có mũi tên, từ hướng Đông Nam!"
Thực ra, Đoạn Linh cũng đã nhìn thấy mũi tên đó và đã nghĩ ra cách giải quyết.
Không ngờ, có người lại ném ra một tấm ván gỗ khá chắc chắn từ phía sau hắn, mũi tên sắt sắc lẹm đ.â.m thẳng vào tấm ván gỗ.
Người ném tấm ván gỗ chính là Lâm Thính. Nàng không còn trốn mưa nữa, mà dầm mưa chạy đến trước mặt Đoạn Linh.
Đoạn Linh nghi ngờ việc nàng ra tay tương trợ là có dụng ý, nhưng lại không nhịn được muốn biết rốt cuộc nàng định làm gì, thế là hắn đứng yên tại chỗ.
Điều không thể tưởng tượng nổi là Lâm Thính dang tay ra, vòng lấy eo bụng hắn, ôm lấy hắn.
Thân thể Lâm Thính dán chặt vào hắn. Đoạn Linh ngửi thấy hương con gái càng thêm nồng đậm, hòa cùng hơi thở mát lạnh của nước mưa. Ngay khoảnh khắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861947/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.