Mấy ngày trước, khi Lâm Thính đồng ý đến Bắc Trấn Phủ Tư, Đào Chu đã cảm thấy có gì đó không ổn. Quan trọng hơn, sau khi về phủ, Lâm Thính không hề nhắc đến chuyện này, dù Đào Chu có gặng hỏi thế nào thì miệng nàng vẫn kín như bưng. Có khi nàng ngồi thẫn thờ, tập viết chữ, nhưng chỉ viết mỗi hai chữ “Đoạn Linh”.
Lâm Thính không biết Đào Chu đang nghĩ gì, chỉ đang tính toán thời gian còn lại của mình.
Nhiệm vụ có thời hạn một tháng, đã trôi qua năm ngày, còn lại hai mươi lăm ngày. Nàng phải “thân mật” với Đoạn Linh trong hai mươi lăm ngày đó. Nếu không thành công, hai mươi lăm ngày sau sẽ là ngày giỗ của nàng.
Sau một hồi “gió bão trong đầu”, Lâm Thính quyết định chủ động tấn công. Nàng vừa định bước tới gần Đoạn Linh, tạo cơ hội để tiếp cận thì bất ngờ bị Đoạn Hinh Ninh kéo đi.
“Nhạc Duẫn, bánh hoa sen này trông ngon quá, muội có muốn thử không?” Cho dù Đoạn Hinh Ninh có Hạ Tử Mặc bầu bạn, nàng vẫn luôn nhớ đến Lâm Thính. Cứ gặp món gì ngon, nàng lại tìm nàng để chia sẻ.
Lâm Thính đang không vui, nhưng vẫn ăn hai cái bánh hoa sen. Thật là thơm ngon quá đỗi.
Thấy Lâm Thính thích, Đoạn Hinh Ninh lại mua thêm một cái nữa. Nhưng hôm nay Lâm Thính đã ăn quá nhiều, cái bánh này ăn được một nửa thì không thể ăn thêm được nữa. Bánh này là Đoạn Hinh Ninh mua, vứt đi thì không hay.
Đúng lúc đó, Đào Chu nói ở phía sau lưng nàng: “Thất cô nương, đưa cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861970/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.