🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đạp Tuyết Nê nhếch mép, giọng quái gở: “Chà, gió từ đâu thổi vị Đoạn chỉ huy thiêm sự đây vậy? Người dưới quyền nhà ta thật là vô dụng, chậm trễ đến nỗi chẳng thèm bẩm báo một tiếng, để nhà ta phải ra nghênh đón ngươi.”

Đoạn Linh không đáp lời, chỉ nhìn lướt qua bàn thức ăn: “Hán đốc vẫn chưa dùng bữa sáng?”

“Phải.” Đạp Tuyết Nê híp mắt, đánh giá vị chỉ huy thiêm sự trẻ tuổi nhưng đầy quyền lực của Cẩm Y Vệ. “Cẩm Y Vệ các ngươi dạo này bận rộn, Đông Xưởng chúng ta cũng chẳng rảnh rang gì, bận đến tận giờ này mới dùng bữa.”

Đối mặt với lời châm chọc mỉa mai, Đoạn Linh vẫn nở nụ cười nhạt, toát ra vẻ thanh quý từ trong xương tủy: “Hán đốc vất vả rồi. Thật trùng hợp, ta đây cũng chưa kịp dùng bữa.”

Đạp Tuyết Nê cười lạnh: “Nếu Đoạn chỉ huy thiêm sự chưa dùng bữa, vậy ngồi xuống dùng cùng đi.”

Đoạn Linh không từ chối, tạ ơn rồi ngồi xuống đối diện hắn. Đạp Tuyết Nê cầm đũa ngọc lên ăn: “Đêm qua, Hoàng Hạc lâu ở phố Nam Môn bỗng nhiên bốc cháy, nghe nói Đoạn chỉ huy thiêm sự cũng ở đó, không biết có bị thương không?”

“Nhờ phúc khí của Hán đốc, ta đây không sao, còn bắt được thích khách.” Đoạn Linh nuốt miếng thức ăn trong miệng một cách từ tốn, rồi mới lên tiếng.

Nhìn dáng vẻ đoan chính, ung dung của Đoạn Linh, Đạp Tuyết Nê siết chặt đôi đũa ngọc.

Hắn thật sự ghen tị với những kẻ như Đoạn Linh. Sinh ra đã là công tử thế gia, trời sinh quý nhân, dung mạo xuất chúng, từ nhỏ được đại nho dạy dỗ, lời nói cử chỉ toát ra phong thái của một đại gia, không thể chê vào đâu được. Khác hẳn với hắn, phải từng bước từng bước, trải qua trăm cay ngàn đắng, dốc cạn tâm huyết mới leo lên được vị trí Hán đốc này.

Đạp Tuyết Nê châm biếm: “Đó là Đoạn chỉ huy thiêm sự mệnh lớn không chết, nào có liên quan gì đến nhà ta.”

“Vậy sao?” Đoạn Linh lấy ra một bản cung khai, đặt lên bàn, đẩy về phía hắn. “Ta cứ tưởng là Hán đốc ngươi dặn thích khách ra tay nương tình, tha cho ta một mạng, nên hôm nay đặc biệt đến tạ ơn.”

Lời nói này khiến Đạp Tuyết Nê lập tức biến sắc. Hắn mở bản cung khai ra xem, sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Tên Vương Trung đáng chết kia, dám tự ý phái người phóng hỏa, muốn giết Đoạn Linh.

Nếu Đoạn Linh dễ dàng bị giết như vậy, Đạp Tuyết Nê đã sớm ra tay, đâu cần đợi đến hôm nay. Vương Trung là tâm phúc của Đạp Tuyết Nê, hắn phái người ám sát chỉ huy thiêm sự Cẩm Y Vệ, ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng đây là mệnh lệnh của Hán đốc Đông Xưởng, là Đông Xưởng muốn giết Cẩm Y Vệ để hãm hại đồng liêu.

Nếu Hoàng thượng biết chuyện này, chỉ sợ sẽ cho rằng Đông Xưởng muốn nuốt chửng Cẩm Y Vệ. Hoàng thượng muốn Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ kiềm chế lẫn nhau, không muốn bất kỳ bên nào trở nên quá lớn mạnh. Người vui vẻ khi thấy họ đấu đá, nhưng với điều kiện không được vượt qua ranh giới. Chuyện này chẳng khác nào dâng nhược điểm của Đông Xưởng cho Cẩm Y Vệ. Vương Trung quả là một tên phế vật không có đầu óc, được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.

Ngực Đạp Tuyết Nê phập phồng kịch liệt, rõ ràng đã bị Vương Trung chọc giận đến mức tột cùng.

Nhanh chóng, hắn thu lại vẻ giận dữ, cười lạnh nhạt: “Một bản cung khai của kẻ không rõ thân phận, Đoạn chỉ huy thiêm sự đã có thể dùng để định tội mưu hại mệnh quan triều đình cho thủ hạ của nhà ta sao?”

Đoạn Linh cũng khẽ cười, vẻ mặt hiền hòa nói: “Cẩm Y Vệ ta tất nhiên không thể chỉ dựa vào một bản cung khai mà định tội. Chỉ là ta lo lắng, nếu bệ hạ nhìn thấy bản cung này, sợ rằng sẽ giận cá chém thớt lên Hán đốc ngươi.”

Đạp Tuyết Nê hít một hơi thật sâu: “Đoạn chỉ huy thiêm sự có yêu cầu gì, cứ nói thẳng.”

Đoạn Linh nếm một miếng thịt kho Đông Pha, cảm thấy không ngon bằng miếng hắn ăn ở Bắc Trấn Phủ Tư hôm nọ. Hắn ăn thêm một miếng cơm, tốc độ rất chậm, cuối cùng nhấp cạn chén trà, bình tĩnh dùng khăn lau tay. Ánh nắng từ khung cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, những tia nắng vàng nhạt phủ lên khuôn mặt Đoạn Linh, khiến hắn trông hiền từ, nhân hậu như một vị Bồ tát.

Thế nhưng, giọng nói của hắn lại vô cùng nhẹ nhàng: “Ta muốn Vương Trung phải chết, chết ở Chiếu Ngụccủa Bắc Trấn Phủ Tư.”

Yêu cầu này chẳng khác nào muốn Đạp Tuyết Nê phải tự tìm một tội danh khác cho Vương Trung, rồi đường hoàng đưa hắn đến chịu chết dưới tay Đoạn Linh. Chết ở Bắc Trấn Phủ Tư, dưới tay Cẩm Y Vệ, là một cái tát thẳng mặt vào Đông Xưởng. Từ đó về sau, Đông Xưởng sẽ ở thế yếu hơn so với Cẩm Y Vệ.

Đạp Tuyết Nê cố nén cơn giận, tìm cách thay đổi ý định của Đoạn Linh: “Cớ gì phải để Đoạn chỉ huy thiêm sự tự làm vấy bẩn tay mình. Nhà ta có đại lao cũng có thể lo liệu.”

Đoạn Linh cười nhạt, không hề nhượng bộ: “Không dám phiền Hán đốc.”

Đạp Tuyết Nê suýt bóp gãy đôi đũa ngọc trong tay.

“Vương Trung kết bè kết cánh, phụ lòng tin tưởng của bệ hạ. Theo lý, nhà ta phải điều tra đến cùng. Nhưng vì hắn là người của Đông Xưởng, cần tị hiềm, nên sau đó sẽ giao hắn cho Bắc Trấn Phủ Tư xử lý.”

Cuối cùng, Đạp Tuyết Nê cũng thỏa hiệp, gán cho Vương Trung tội danh “kết bè kết cánh”. Hắn thầm nghĩ, đáng trách là Vương Trung đã tự ý làm càn, tự tìm đường chết thì thôi, lại còn kéo cả Đông Xưởng vào. Chết là đáng đời!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.