Nếu Lâm Thính đang ngẩn người biết Phùng Diệp đang nghĩ gì, chắc chắn nàng sẽ phải phun ra một búng máu. Khi đó "nàng" đi theo Đoạn Linh là để tìm cơ hội hãm hại hắn, suýt chút nữa đã đẩy hắn xuống nước.
Đáng tiếc Lâm Thính không có thuật đọc tâm, không biết được suy nghĩ của Phùng Diệp. Nàng nhàm chán xoay xoay chiếc tách trà có chạm khắc hoa văn trước mặt, từ người lắm lời lại biến thành người câm nín, chỉ mong sao có thể rời đi.
Suốt buổi, chỉ có Phùng Diệp và Lý thị trò chuyện, Đoạn Linh thỉnh thoảng chỉ đáp lại một câu cho có lệ.
Lâm Thính thấy trong thời gian ngắn chưa thể rời đi, bèn muốn nếm thử một chút đồ ăn trên bàn. Nhưng Lý thị không cho nàng cơ hội đó, bà lại lái chủ đề sang nàng: "Nhạc Duẫn nhà ta rất thích đọc sách."
Phùng Diệp khẽ nhấp một ngụm trà, nghe vậy thì cười, đặt tách trà xuống: "Vậy thì giống Tử Vũ nhà ta. Trước khi làm Cẩm Y Vệ, nó cũng thích ở trong phòng đọc sách. Nhạc Duẫn thích đọc sách gì?"
Lúc này, Đoạn Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như có thể xuyên qua tấm bình phong để rơi trên mặt nàng.
Lâm Thính vừa định nói ra hai chữ "thoại bản", Lý thị đã nhanh chóng nhét một quả nho vào miệng nàng, cười nói thay nàng: "Nó thường ngày thích đọc 《 Nữ tứ thư 》 và một vài bộ sử ký."
Đoạn Linh mỉm cười hỏi: "Lâm Thất cô nương thích những bộ sử ký này sao?"
Lý thị lần đầu thấy Đoạn Linh mở miệng hỏi một vấn đề liên quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861991/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.