Lâm Thính đưa tay sờ nắn những nơi có khả năng giấu cơ quan hay hầm bí mật, nhưng không có bất kỳ manh mối nào. Chắc hẳn đây chỉ là một sương phòng bình thường, không có mật thất để giấu người. Nàng định bụng đẩy cửa sổ ra, quay lại theo đường cũ thì chợt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang. Bàn tay đang nắm lấy bệ cửa sổ của nàng khựng lại.
Cửa sổ này lại hướng thẳng ra hành lang. Nếu thực sự có người đi tới, việc nhảy qua cửa sổ lúc này chẳng khác nào tự tìm đường chết, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nàng căng tai lắng nghe từng tiếng động bên ngoài, hy vọng họ sẽ rời đi thật nhanh.
Nhưng tiếng bước chân không hề đi xa, mà ngược lại càng lúc càng tiến gần hơn. Qua tấm giấy dán cửa sổ mỏng manh, hai bóng người phản chiếu rõ mồn một. Một bóng cao lớn thẳng tắp, một bóng khom lưng, cúi đầu cung kính.
Họ dừng lại ngay trước cửa phòng.
Thấy họ sắp đẩy cửa bước vào, Lâm Thính vội vã chạy đến trước sập, nhanh như cắt vén màn lên, định chui vào gầm giường. Ngờ đâu, gầm giường lại được lót kín, không hề có một khe hở nào để giấu người. Nàng lập tức đổi địa điểm, chạy đến trước tủ quần áo. Vừa kéo cánh tủ ra, một vài ký ức không mấy tốt đẹp lại ùa về khiến nàng đổi ý. Lâm Thính vội vàng quay trở lại giường, thậm chí còn chưa kịp cởi giày đã leo lên.
Chiếc màn trướng màu vàng cam nhiều tầng rủ xuống, che phủ hoàn toàn thân hình Lâm Thính đang cuộn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2862003/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.