Lâm Thính cố nén sự thôi thúc muốn đỡ mỹ nhân kia dậy. Nàng biết rõ làm vậy chẳng thay đổi được gì, mà còn làm bại lộ thân phận của mình. Thế là nàng chỉ có thể lườm Lương Vương một cái đầy giận dữ, rồi vội vàng dời đi.
Đoạn Linh không bỏ lỡ ánh mắt đầy giận dữ mà Lâm Thính dành cho Lương Vương. Đôi mắt nàng bừng lửa, càng trở nên sáng rực.
Khi nhận ra mình đã nhìn quá lâu, Đoạn Linh khẽ nghiêng mặt, nhìn xuống cổ tay bị tay áo và băng che khuất. Vết thương mới trên đó sắp lành, đóng vảy, không hề có cảm giác ngứa ngáy.
Sau khi trút cơn giận lên mỹ nhân, Lương Vương bình tĩnh lại, quay sang Đoạn Linh, nở một nụ cười cực kỳ giả dối: “Thật là làm Đoạn chỉ huy thiêm sự chê cười rồi.”
Đoạn Linh chỉ khẽ cười, không đáp lời.
Lâm Thính mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, muốn quay lại sân khấu. Nàng vừa định di chuyển thì Lương Vương quay lại, tùy tiện hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Bất đắc dĩ, Lâm Thính khom lưng, cúi đầu một cách phục tùng: “Bẩm Lương Vương điện hạ, nô tỳ tên là Hỉ Ngân.” Nàng dùng kỹ năng nói tiếng bụng, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, không chút nào giống với giọng của thất cô nương Lâm gia.
Đoạn Linh dường như nhớ ra điều gì đó, đáy mắt khẽ dậy sóng, nhìn về phía nàng.
Lương Vương gật đầu, quay lại ngồi trên ghế. Một tên nội thị cung kính tiến lên rót rượu. Hắn không uống ngay, mà cầm chén rượu lên, nhếch cằm lên cao. Đôi mắt trắng dã lộ ra vẻ kiêu ngạo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2862002/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.