Lâm Thính không đoán được suy nghĩ của hắn: “Đoạn đại nhân chẳng lẽ sẽ tố giác ta?”
Đoạn Linh đáp lại: “Ngươi nghĩ sao?”
Nàng buông lời đường mật: “Ta nghĩ sẽ không. Đoạn đại nhân ‘tâm địa Bồ Tát’, làm sao lại nhẫn tâm tố giác ta cơ chứ. Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại ai, cứu người xong sẽ rời đi ngay.”
Hắn cúi mắt xuống, ngữ khí không rõ ràng: “Tâm địa Bồ Tát, thật là một tấm lòng Bồ Tát. Hóa ra trong lòng Lâm thất cô nương, ta là người như vậy.”
Lâm Thính còn định nói thêm những lời hay ý đẹp để chuồn đi. Miệng nàng vừa hé, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ nhẹ: “Lâm Thính?”
Kim An Tại đã tìm xong sương phòng phía Tây, thấy nàng mãi không đến hội hợp ở phòng ngủ Lương Vương, bèn tới sương phòng phía Đông tìm.
“Ta ở đây!” Nàng nhanh chóng đáp lại.
Lâm Thính nghe thấy giọng Kim An Tại, Đoạn Linh tất nhiên cũng nghe thấy. Hắn nhìn bóng người phản chiếu trên cửa sổ, hỏi một câu thừa thãi: “Lâm thất cô nương, ngươi còn mang theo bằng hữu đến giúp đỡ sao?”
“Là bằng hữu của ta, Kim An Tại. Đoạn đại nhân đã gặp rồi. Hắn đến giúp ta.” Chuyện không nên chậm trễ, nàng nên đi thì cứ đi. Lâm Thính nói thêm một câu cảm ơn hắn đã không tố giác, rồi nhanh chóng trèo qua cửa sổ.
Cửa sổ được mở ra rồi đóng lại.
Sương phòng trở về sự tĩnh lặng. Mãi một lúc lâu sau, Đoạn Linh mới từ từ dời mắt đi.
Ngoài của phòng ngủ Lương Vương có hai người gác, tưởng đi vào theo lối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2862006/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.