Người đánh xe đến nay vẫn không hiểu vì sao Đoạn Linh lại làm như vậy. Rõ ràng chiếc diều bay rất cao và rất đẹp, trẻ con hẳn phải thích lắm, vậy mà Đoạn Linh lại không hề tỏ ra thích thú.
Thôi, chuyện của chủ nhân, một người đánh xe như ông làm sao mà hiểu được. Người đánh xe đứng lên, dẫn ngựa đến một bãi cỏ khác để nó ăn, định nửa khắc nữa sẽ quay lại đón họ về.
Trên bầu trời có hai chiếc diều, ban đầu chúng cách nhau, sau đó lại gần nhau.
Lâm Thính thả diều mệt, nằm xuống bãi cỏ. Chiếc váy cam của nàng xòe ra, màu sắc rực rỡ, phá vỡ sự u buồn xung quanh.
Đoạn Linh cũng nằm xuống, ở bên cạnh nàng. Lâm Thính chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy hắn.
Nhưng nàng không quay đầu, tay nàng dò dẫm bên cạnh, dùng ngón út móc lấy tay áo Đoạn Linh. Hôm nay hắn không thắt cổ tay áo. Nàng vén tay áo lên, một đoạn cổ tay với vết sẹo cũ lộ ra.
Dù là mùa đông nhưng vẫn có ánh nắng mặt trời. Ánh nắng chiếu rọi lên vết sẹo đã được che giấu trong tay áo cả ngày trời.
Đoạn Linh không kìm được mà nhìn về phía Lâm Thính.
Nàng khẽ nheo mắt nhìn trời, từ trong túi lấy ra một gói mứt, lấy vài miếng bằng một chiếc khăn sạch, bỏ vào miệng. Vị ngọt lịm.
Họ ở lại ngoại thành đến khi mặt trời lặn mới trở về.
Trên đường về, xe ngựa của họ bị một cô gái tự xưng là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu chặn lại. Lâm Thính nghe thấy hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2864062/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.