Hạ nhân có lẽ muốn tiện cho Đoạn Linh nghỉ ngơi, nên không thắp nến trong chính đường. Căn phòng tối tăm, mờ mờ có thể thấy hai bóng người giao nhau. Cửa sổ cũng không mở, không khí thoang thoảng mùi rượu.
Lâm Thính đêm nay cũng uống chút rượu, nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Đoạn Linh bị khách khứa chuốc không ít rượu, trên người hắn nồng nặc mùi rượu. Mùi rượu và mùi trầm hương quyện vào nhau, từ đôi môi đang khao khát của hắn truyền sang nàng, khiến đầu óc nàng choáng váng. Không biết có phải là ảo giác không, Lâm Thính cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang tăng lên, cảm giác trên môi nàng càng lúc càng không thể phớt lờ, vừa nóng rực vừa ướt át. Hắn dịu dàng l**m lên môi nàng, rồi lại dùng chiếc lưỡi lạnh lẽo, trơn trượt như một con rắn mà quấn lấy đầu lưỡi nàng không buông.
Mặc dù lúc đầu Đoạn Linh có chút lạ lẫm, nhưng hắn nhanh chóng trở nên thuần thục, lực đạo dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự xâm lược. Kỳ lạ là Lâm Thính không hề cảm thấy khó chịu, chỉ là có chút khó thở.
Đoạn Linh thoáng rời môi. Nàng vội vàng hít một hơi không khí trong lành, định nói gì đó. Ai ngờ nàng còn chưa kịp thốt ra một chữ, Đoạn Linh đã lại chặn miệng nàng. Lưỡi hắn linh hoạt hơn, hôn sâu hơn lúc nãy.
Cảm giác này giống như nàng đang bơi trong nước, bị đám tảo phía dưới quấn chặt lấy chân, không thể bơi lên bờ. Càng chìm sâu xuống đáy nước, nàng càng thấy một sự kh*** c*m ngạt thở kỳ lạ, đến lúc chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2864103/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.