"Ngươi... bắt đầu thích ta từ khi nào?" Cuối cùng Lâm Thính cũng lấy đủ dũng khí để "đối mặt" chuyện này, giọng nàng nhỏ nhẹ.
Đoạn Linh khẽ giật mình, ánh mắt lướt qua nàng rồi lại nhìn xuống những gánh hát đang náo nhiệt dưới sân khấu. Hắn trầm ngâm một lát rồi mới đáp: "Ta cũng không biết."
Lâm Thính suy nghĩ vài giây, nói: "Đoạn Linh, ta luôn xem ngươi là người bằng hữu tốt nhất của ta."
"Bằng hữu cũng có thể nảy sinh tình cảm." Đoạn Linh khẽ khàng lướt ngón tay qua mu bàn tay đang buông thõng của nàng, một động tác vô tình mà đầy gợi mở. Giọng hắn trầm thấp, đầy sự dịu dàng: "Nàng... có thể thử thích ta ... được không?"
Mu bàn tay Lâm Thính chợt nhộn nhạo một cảm giác ngứa ngáy, lan tỏa từ da thịt vào tận sâu trong đáy lòng, một cảm giác không thể nào gãi được. Cảm giác khó tả ấy qua đi, là một làn hơi nóng hổi, cũng bắt đầu từ mu bàn tay mà lan ra khắp cơ thể.
Nóng. Nàng thấy nóng.
Lâm Thính định rút tay về, nhưng lại thấy Đoạn Linh dùng ngón út nhẹ nhàng móc lấy ngón út của nàng. Chỉ là khẽ chạm, muốn nắm lại không nắm, không có thêm bất cứ động tác nào khác. Nàng không khỏi ngước nhìn hắn lần nữa.
Ánh nến đỏ hồng hắt lên gương mặt Đoạn Linh, làm mềm đi những đường nét tinh xảo, môi đỏ răng trắng. Hắn trông như một Thám Hoa lang tuấn tú, ôn hòa, không hề có chút vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nào của một Cẩm Y Vệ.
Bỗng chốc, Lâm Thính nhận ra mình không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2864111/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.