Cuối những năm Đại Hạ.
Tiếng ve kêu râm ran, vọng khắp sân vườn.
Đoạn Linh như không nghe thấy tiếng ve ồn ào bên ngoài, lưng thẳng tắp, tĩnh lặng ngồi trong thư phòng ôn bài. Hắn cúi đầu, trong mắt chỉ có những con chữ.
Bỗng một nô tài hốt hoảng chạy vào, quên cả quy củ, lớn tiếng kêu: "Không xong rồi!"
Khi nhìn thấy Đoạn Linh, nô tài nhận ra sự thất thố của mình, liền dừng lại, cung kính hành lễ: "Nhị công tử."
Đoạn Linh gấp sách lại, từ từ đứng lên, bình thản hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Nô tài bước lên một bước, khẽ ngẩng đầu nhìn tiểu công tử trước mặt. Tám tuổi, hắn đẹp như một bức tượng điêu khắc tinh xảo. Mặc dù còn nhỏ, ngũ quan đã lộ ra vẻ diễm lệ, kết hợp hoàn hảo ưu điểm của phụ thân và Phùng phu nhân.
"Bẩm nhị công tử, tam cô nương hôm nay ra ngoài suýt chút nữa bị ngựa điên tông phải, đã ngất đi, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Phu nhân sai người đến gọi ngài qua xem tam cô nương ạ." Nô tài vẫn còn hoảng sợ, giọng nói run run.
Đoạn Linh trời sinh tính lạnh nhạt, nghe thấy tin này, trong lòng không hề gợn sóng hay lo lắng.
Tuy vậy, Đoạn Linh vẫn cố gắng thể hiện ra chút lo lắng mà một người anh nên có, bởi hắn sống trong gia tộc lớn, hắn biết Đoạn phụ sẽ không chấp nhận một người con trai vô tình, không màng đến người nhà họ Đoạn.
Hắn bước ra khỏi thư phòng, đi về phía sân của Đoạn Hinh Ninh: "Tại sao lại suýt bị ngựa điên tông phải?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2864127/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.