Ra đến ngoài sân, Đoạn Lê Sinh đặt Lâm Thính xuống, buông tay Đoạn Linh ra, rồi lại nửa quỳ xuống, nụ cười tươi tắn, rạng rỡ như ánh mặt trời. Nụ cười của hắn có sức lây lan lạ kỳ, khiến người khác dễ dàng cảm thấy vui vẻ. Hắn hỏi: “Hai đệ muội muốn chơi gì nào?”
Đoạn Linh không mấy hứng thú: “Đại ca, ta không muốn chơi. Ta muốn về thư phòng ôn bài.”
“Đừng mà.” Đoạn Lê Sinh giữ chặt hắn, nụ cười không hề giảm. “Đệ còn nhỏ, cứ chơi cho thỏa thích. Chờ đệ lớn, đại ca sẽ giám sát đệ luyện võ, đến lúc đó sẽ không còn cơ hội chơi nữa đâu.”
Lâm Thính đảo mắt láu lỉnh, chỉ vào chiếc xích đu gỗ: “Ta muốn chơi xích đu.”
“Được!” Đoạn Lê Sinh vui vẻ đáp. “Đại ca ca sẽ đưa hai đệ muội đi chơi xích đu.” Hắn bế Đoạn Linh lên xích đu trước, rồi mới bế Lâm Thính lên. Hai đứa trẻ nhỏ nhắn, tinh xảo ngồi cạnh nhau, trông hệt như một cặp búp bê sứ. Hắn hài lòng vỗ tay.
Đoạn Linh liếc nhìn Lâm Thính. Nửa thân nàng tựa vào hắn, y phục của hai người đan xen vào nhau.
Hắn vốn chán ghét việc tiếp xúc cơ thể quá nhiều với người lạ. Hắn lặng lẽ nhích người sang bên kia xích đu. Lâm Thính nhận ra, nghĩ rằng Đoạn Linh ghét bỏ mình, nàng liền cố tình nhích sát lại, còn ghé vào tai hắn, ngọt xớt gọi một tiếng: “Đoạn Nhị ca ca.”
Đoạn Linh nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, muốn biết liệu nàng có còn lộ ra ánh mắt kỳ lạ khi nãy không, và tại sao nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2864129/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.