Đêm buông xuống, trong đại điện, Chu Dữ Hành mang gương mặt đầy oán trách nhìn Đoạn Hành – kẻ phá hỏng chuyện tốt của hắn:
“Nếu ngươi không moi được thứ gì đủ giá trị, coi chừng ta c.h.é.m c.h.ế.t ngươi!”
Đoạn Hành cúi người thật sâu hành lễ với tôi:
“Nếu đại nhân thật sự muốn giết, xin phu nhân ra tay ngăn giúp.”
Chu Dữ Hành không nhịn được cười mắng:
“Ngươi cũng biết chọn người nhờ thật đấy.”
Người này đúng là thú vị.
Tôi nâng tay đỡ lễ, cười nhẹ:
“Lần sau nhất định.”
“Quay lại chính sự.” Đoạn Hành trở lại trạng thái nghiêm túc, Chu Dữ Hành ra hiệu mời hắn ngồi xuống,
“Về chuyện của cô Phương, ta đã điều tra rõ, những gì nàng ta nói đều là thật.
Cô Phương Dật Du vốn là con gái một thương nhân giàu có trong thành. Mười năm trước, gia đình gặp biến cố, nhà tan cửa nát. Nàng được giao phó cho Phương Tri Hữu – khi ấy là Thị lang Lễ bộ. Thân phận hiện tại của nàng chính là con nuôi của Phương Tri Hữu.”
Chu Dữ Hành gật đầu:
“Việc này không phải bí mật gì.”
“Nhưng lại có liên quan rất lớn.” Đoạn Hành hơi cúi người,
“Phương thị lang năm đó tuổi trẻ tài cao, chưa lập gia thất, nhưng lại nhận nuôi một đứa bé gái, mãi đến cuối đời cũng không cưới vợ. Ngươi nghĩ là vì sao?”
Chu Dữ Hành nhíu mày, như đang suy nghĩ. Tôi thở dài:
“Nghĩa là, căn bản chẳng có chuyện giao phó gì cả.”
“Không sai.” Đoạn Hành gật đầu,
“Chuyện ít ai biết: Phương thị lang có tật xấu, cực kỳ yêu thích trẻ nhỏ, đặc biệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-tuu-tuong-hoan-ca-danh-tu/2696057/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.