“Cô làm gì lại hù dọa người như vậy!?” Lâm Phương nhìn phân gà trong tay ghê tởm đến mặt đều tái rồi, cố nén ghê tởm, vội vàng đứng lên.
Ôn Duyệt cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra việc này, mang chút ghét bỏ mà lui về sau hai bước, chớp chớp mắt vẻ mặt vô tội: “Tôi không hù dọa người, tôi chỉ là nhìn thấy thím hai đang lén lút ở bên này, muốn hỏi xem thím có chuyện gì.”
Cô vừa rồi ở phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, dư quang lơ đãng liếc thấy Lâm Phương đang ở bên ngoài phòng của bọn họ duỗi đầu duỗi cổ mà nhìn, liền đi ra hỏi.
Không nghĩ tới Lâm Phương có tật giật mình, đứng cũng không vững.
“Ai, ai lén lút!” Lâm Phương chột dạ, giọng nói không tự chủ được tăng lên, rống: “Tôi chỉ là đi dạo trong sân một chút, nếu không phải cô lên tiếng hù dọa người, tôi cũng sẽ không bị ngã, cũng sẽ ngã ngồi trên phân gà, cô phải giặt sạch cho tôi.”
“Chuyện gì vậy?”
Chu Diệu nghe được động tĩnh từ phòng bếp đi ra, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phương. Bà ta giống như một con vịt bị bóp cổ, lập tức im lặng, trên mặt lộ ra vẻ chột dạ và sợ hãi.
“Vừa rồi thím hai đứng bên ngoài nhìn vào phòng của chúng ta, em liền tới hỏi thím ấy có chuyện gì không, kết quả thím hai bị dọa sợ té ngã một cái.” Ôn Duyệt xòe tay, có chút bất đắc dĩ nói, “Làm dơ quần áo, thím hai còn muốn em giặt sạch cho thím ấy.”
Chu Diệu cau mày, giữa mày hiện ra một tia chán ghét, lạnh lùng nói: “Chính mình làm chuyện trái với lương tâm bị dọa ngã liền đổ tội cho người khác? Nếu bà không muốn giặt, đợi Chu Giang Hải trở về, tôi kêu ông ấy giặt cho bà.”
Đối mặt với vẻ mặt hung ác của Chu Diệu, Lâm Phương nửa câu cũng không dám nói, xám xịt trở về phòng bếp rửa tay, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn.
“Đều nói chị đừng đi trêu chọc Chu Diệu, chị lại không nghe lời khuyên của tôi.” Lưu Thúy Thúy nhìn thấy toàn bộ quá trình, đối với người chị dâu này thật là không nói nên lời.
Đầu óc giống như bị lừa đá vậy, rõ ràng rất sợ Chu Diệu, nhưng lại cố ý đi khiêu khích người ta, đây chẳng phải ngu xuẩn sao?
Lâm Phương: “Tôi chỉ muốn nhìn thử một chút, cũng không muốn làm gì.”
Lưu Thúy Thúy: “Vậy chị thấy gì?”
“Không nhìn thấy gì hết.” Lâm Phương không cam lòng, “Chỉ nhìn thấy bên trong đặt vài cái giỏ và giỏ tre, cũng không biết bên trong đựng cái gì, dùng đồ che lại, không nhìn thấy gì.”
Lưu Thúy Thúy xoay người ngồi ở trước bếp nhóm lửa, nhìn bà ta: “Chị bình tĩnh chút đi.”
Lâm Phương không nói chuyện, trong mắt tràn đầy không phục.
Buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Phương chọn thời gian về nhà, quả nhiên nhìn thấy cửa nhà Chu Diệu và Ôn Duyệt đóng chặt, bên trong truyền ra âm thanh máy may lộc cộc, mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh nói chuyện với nhau.
Bà ta thật cẩn thận cong eo tới gần, giống như tên trộm ngồi xổm cạnh cửa, lỗ tai dán ở trên cửa gỗ cẩn thận mà nghe.
“…… Có khoảng bảy người, cộng thêm chị dâu của cậu nữa, được tám người, gần đủ rồi.”
“Tiền công đã nói rõ ràng với bọn họ, tớ lo họ sẽ chọn cái đơn giản nhất làm cho nên đã nói với họ mỗi ngày ít nhất phải hoàn thành mười cái trang sức tóc con bướm mới có thể làm cái khác.”
“Mười cái, vậy một ngày cũng được năm đồng tiền, bọn họ đương nhiên không có ý kiến, hơn nữa việc này đối với bọn họ cũng không khó……”
“Tớ bảo bọn họ ngày mai tới nhà bà nội Phương, tất cả các vật liệu này ngày mai đều mang qua bên đó.”
“Tớ đã hỏi chị dâu rồi, chị ấy nói có thể nhận công việc này……”
Lâm Phương nghe được những lời này như lọt vào trong sương mù, duy nhất nghe hiểu chính là câu “một ngày năm đồng tiền”.
Trong lòng bà ta tính toán một chút, một ngày năm đồng tiền, vậy một tháng cũng phải có đến một trăm đồng tiền…… Ây nha, loại chuyện tốt thế này sao có thể thiếu bà ta được!
Lâm Phương thiếu chút nữa liền muốn đẩy cửa đi vào, lại sợ Chu Diệu biết mình nghe lén sẽ tức giận, đành phải nhịn xuống, ánh mắt xoay chuyển.
……
“Hai ngày này mệt mỏi quá, buổi tối ăn mì đi? Không muốn nấu ăn.” Ôn Duyệt hoạt động bả vai và cổ một chút, cảm giác toàn thân chỗ nào cũng đều không thoải mái.
Chu Diệu không có ý kiến: “Đợi chút anh sẽ nấu, em nghỉ ngơi một lát đi.”
Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, mỉm cười đồng ý, ngồi ở trên ghế nhéo nhéo bả vai, nghĩ thầm cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị viêm khớp vai.
Buổi sáng khi thức dậy, cô cần phải tập yoga một chút.
Đời trước bởi vì thường xuyên ngồi vẽ trước máy tính, bả vai và xương cổ của cô đều có tật xấu, dù có đi bệnh viện khám cũng sẽ tái phát. Sau đó, dứt khoát thuê một huấn luyện viên yoga riêng, mỗi ngày đều luyện tập một lúc, vấn đề giảm rất nhiều, cả người cũng nhẹ nhàng hơn.
“Anh xoa bóp giúp em?” Chu Diệu nhướng mày bước tới gần, không đợi Ôn Duyệt nói chuyện, bàn tay đã đặt trên vai cô, không nhẹ không nặng mà xoa bóp.
Cảm giác có hơi đau nhưng lại rất thoải mái làm cho Ôn Duyệt đôi mắt đều nhắm lại, nâng cằm lên, thả lỏng thân thể, hơi híp mắt hưởng thụ dịch vụ mát xa đến từ người đàn ông ở phía sau.
Bàn tay của Chu Diệu có độ ấm rất cao, xuyên qua lớp vải dệt truyền đến da thịt.
Ôn Duyệt theo bản năng ngã người về phía sau, đầu cô thỉnh thoảng chạm vào cơ bụng rắn chắc của người đàn ông. Cô không hề phát hiện, toàn thân tạp trung hưởng thụ, nhỏ giọng chỉ huy:
“Mạnh một chút.”.
“Sang bên cạnh một chút, đúng, chính là nơi này.”
“Cổ, cổ cũng xoa một chút.”
“Lực đạo này thật là thoải mái, Chu Diệu, kỹ thuật mát xa của anh thật sự rất tốt, em cho anh năm sao khen ngợi.”
Chu Diệu rũ mắt cười nhẹ hai tiếng, ánh mắt từ trên gương mặt hồng hào trắng nõn của cô gái nhìn xuống.
Cô mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ chấm bi trắng rộng thùng thình, cổ áo không cài cúc. Chu Diệu từ hướng này có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, mơ hồ còn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn mịn màng phía trên ngực……
Cô đang rất hưởng thụ, nhắm hai mắt, hàng mi cong dài che phủ kín mắt, môi đỏ nhếch lên, đôi môi hồng nhuận no đủ thật xinh đẹp, giống như quả ngọt chờ người ngắt lấy.
Ánh mắt Chu Diệu tối sầm, hầu kết lăn lăn, xấu hổ quay mặt đi, rút tay lại: “Được rồi.”
“Anh……”
Chu Diệu đang muốn nói anh có việc đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở về, lời nói còn chưa nói, đã bị Ôn Duyệt nắm lấy cổ tay.
Cô gái nhỏ không hề hay biết gì, mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn anh.
Chu Diệu vội giữ đầu cô lại, tim đập nhanh, giọng nói bình tĩnh: “Đừng nhúc nhích.”
“?” Ôn Duyệt sửng sốt một chút, “Làm sao vậy?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.