“Có phải chân tê rồi không?” Ôn Duyệt có chút ngượng ngùng.
Chu Diệu mím môi lắc đầu cười: “Với trọng lượng này của em giống như không có vậy.”
Ôn Duyệt sờ sờ mặt: “Em hẳn là đã béo lên vài cân.”
Sau khi gả cho Chu Diệu mỗi ngày cô đều được ăn thịt, dinh dưỡng cũng được duy trì, thịt trên người cũng nhiều lên, Ôn Duyệt suy đoán mình hiện tại hẳn là được 80 cân..
“Béo chỗ nào?” Chu Diệu nhíu mày nhìn qua, từ trên xuống dưới đánh giá vài vòng, vô cùng khẳng định: “Không béo, rất gầy, vẫn là ăn thêm nhiều một chút mới tốt.” Anh cần phải đem cô vợ nhỏ nuôi đến trắng trẻo mập mạp.
Ôn Duyệt đồng ý.
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, trên đường phố huyện thành không ít người lui tới, phần lớn là công nhân nhà máy mặc quần áo lao động. Hai bên còn có những quầy hàng bán các loại đồ ăn sáng, từng làn khói trắng từ các quầy hàng bay ra.
Ôn Duyệt tò mò nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không có nhà cao tầng, cao nhất là tòa nhà ba tầng, phần lớn vẫn là nhà trệt một tầng. Trên những bức tường xám trắng sơn đỏ được viết những câu trích dẫn đầy cảm hứng, không có xe hơi, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy chiếc xe đạp 28 Đại Giang ở phía trước.
Cảm giác của thời đại ập vào trước mặt.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Ôn Duyệt hỏi.
Chu Diệu: “Đi nhà ga.”
May mà vị trí của bọn họ cách nhà ga cũng không xa, đi bộ khoảng mười phút liền tới.
Nhà ga rất nhỏ, chỉ có ba chiếc xe buýt đậu ở bên trong.
Chu Diệu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô lên chiếc xe buýt đậu ở rìa ngoài cùng, ngồi vào chiếc ghế đôi ở giữa. Ghế ngồi trên xe buýt thì thoải mái hơn so với xe ba bánh, không cứng như vậy, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
“Đến thành phố ước chừng mất hai giờ.” Chu Diệu ngồi ở vị trí bên hành lang, nghiêng người nhỏ giọng nói: “Nếu buồn ngủ thì dựa vào anh ngủ một lát, đến nơi anh sẽ gọi em.”
Hơi thở nóng hổi truyền vào tai Ôn Duyệt khiến cô có chút ngứa. Lông mi cô run rẩy, nhỏ giọng nói: “Bây giờ em không buồn ngủ.”
Chu Diệu: “Được.”
Hơn nửa giờ sau, trên xe có hơn phân nửa số ghế trống, cuối cùng xe cũng bắt đầu di chuyển, chậm rãi rời khỏi nhà ga.
Ôn Duyệt vừa mới bắt đầu còn rất hứng thú mà nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh đang lùi lại, nhưng khung cảnh bên đường cũng chỉ có như vậy, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một số ngôi nhà nông thôn, ngoài ra chỉ còn cây xanh và cây xanh.
Hơn nữa đường cái cũng không bằng phẳng lắm, xe xóc nảy đong đưa giống như đang ngồi trong nôi vậy. Lắc lư, lắc lư, làm cơn buồn ngủ của Ôn Duyệt bắt đầu dâng lên.
Cô từ từ ngáp một cái, mí mắt chậm rãi dính vào cùng nhau.
Trong lòng Chu Diệu đang nghĩ về chuyện này, đột nhiên cảm nhận được cánh tay trầm xuống, quay đầu nhìn lại, cô gái nhỏ bên người vừa mới nói không buồn ngủ bây giờ đã ngủ rồi.
Gương mặt đang ngủ của cô điềm tĩnh lại xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm ngẫu nhiên mấp máy hai cái.
Chu Diệu nhẹ nhàng mà điều chỉnh tư thế ngồi, hạ thấp hơn một chút, kéo đầu Ôn Duyệt nhẹ nhàng đặt ở trên vai mình, để cô có thể dựa thoải mái một chút.
Nhìn chằm chằm vào tóc của Ôn Duyệt, khóe môi cong lên.
……
Hai giờ sau, xe buýt tiến vào nội thành, dừng lại ở nhà ga thành phố.
Ôn Duyệt bị đánh thức, mờ mịt lại ngây thơ mà ngước mắt nhìn qua.
Chu Diệu duỗi tay ở trên mặt cô nhéo hai cái: “Chúng ta tới rồi.”
Ôn Duyệt phản ứng rất chậm, ngơ ngác mà “ồ” một tiếng, còn ổn định vững chắc mà ngồi không nhúc nhích.
Chu Diệu nhìn thấy bộ dáng này của cô, không nhịn được cười hai tiếng, nắm lấy cổ tay của cô lôi kéo cô xuống xe.
Lúc này khoảng chừng 8-9 giờ, nhiệt độ bên ngoài có chút cao, bị phơi nắng làm cho Ôn Duyệt lập tức tỉnh táo lại.
Cô chớp chớp mắt, nhìn bốn phía xung quanh.
Đập vào mắt chính là một tòa nhà hai tầng khá lớn, bức tường màu trắng bên ngoài đã bị nhuộm màu khác, xung quanh có vài chiếc ô tô với nhiều kích cỡ và màu sắc khác nhau đang đậu. Lầu một có lẽ là sảnh chờ, mơ hồ có thể nhìn thấy người ngồi bên trong.
Ôn Duyệt vừa nhìn xung quanh vừa đi theo Chu Diệu về phía trước.
Bến xe cũng không phải rất lớn, đi bộ chừng hai phút liền thấy cổng vào, ngoài cửa có trồng một hàng cây cảnh, lá cây xanh mướt nhìn rất bắt mắt. Thành phố so với huyện thành nhìn phồn hoa hơn một ít, tuy không có các tòa nhà cao ốc building, nhưng từng hàng nhà lầu hai tầng, ba tầng cũng rất bắt mắt.
Màu vàng nhạt, màu trắng, gạch xanh nguyên bản, các bức tường bên ngoài khác nhau tươi mát lại tự nhiên. Những người đi xe đạp 28 Đại Giang trên mặt đều tràn đầy nụ cười rạng rỡ.
Tuy rằng thời đại này không phồn hoa thời thượng bằng đời sau, nhưng lại càng có sức sống và sức cuốn hút, mang lại cho người ta cảm giác thư thái và thoải mái.
Ôn Duyệt giống như một đứa bé tò mò, mắt hạnh trừng lớn, tròng mắt cùng cổ đều chuyển động quay tròn, trên, dưới, trái, phải, nhìn bốn phương tám hướng, trong mắt lóe lên một ánh sáng kỳ lạ.
Oa ——
Mà dáng vẻ này của cô, dừng ở trong mắt ba người Chu Diệu chính là ‘ đồ nhà quê lần đầu tiên vào thành ’ phát ra kinh ngạc cảm thán.
“Thế nào chị dâu, thành phố này lớn hơn huyện thành nhỏ của chúng ta nhiều.” Nhậm Nghiệp Lương cười hì hì nói, “Nơi này còn có rạp chiếu phim, cửa hàng bách hóa…… Ở huyện thành không có mấy thứ này, chờ lần sau có thời gian, để Diệu ca dẫn chị đi tham quan nhé.”
Trên mặt Ôn Duyệt mang theo nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh quay đầu nhìn về phía Chu Diệu: “Có thể chứ?”
Cô cũng muốn nhìn một chút cửa hàng bách hóa và rạp chiếu phim lúc này như thế nào, cảm giác thực mới lạ!
“Có thể.” Đôi mắt đen láy của Chu Diệu khẽ động, “Trước giờ hẹn vẫn còn sớm, chúng ta có thể đi xem ngay bây giờ.”
Anh hành động rất nhanh, lập tức liền ngăn cản hai chiếc xe kéo đi ngang qua.
“Cửa hàng bách hóa có đi hay không?”
Người kéo xe cười toe toét: “Đi thôi! Lên xe!”
Ôn Duyệt còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Chu Diệu đẩy lên xe.
“……?”
Trong lúc nhất thời, không phân biệt được rốt cuộc là ai muốn đi dạo cửa hàng bách hóa.
Trên đường có thể nhìn thấy xe kéo chở khách ở khắp nơi, nhưng mà Ôn Duyệt là lần đầu ngồi loại xe kéo bằng lực người này, cảm giác rất mới lạ. Trên đường còn có thể thấy xe buýt, lúc này xe buýt so với đời sau cũ hơn nhiều, trên xe còn có thể nhìn thấy bóng dáng của người bán vé.
Lúc này đường cái cũng không rộng rãi bằng đời sau, lại rất gần với khu dân cư, khi đi ngang qua một con sông trong vắt có thể thấy nhiều người phụ nữ ở bờ sông nói nói cười cười giặt quần áo. Mặt sông phản chiếu những hàng liễu rủ được trồng bên bờ, tràn đầy sức sống.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.