Sau khi nhận được sự khẳng định từ Chu Diệu, Ôn Duyệt càng thêm tự tin.
Vẻ mặt Ôn Duyệt có chút đắc ý, nghĩ thầm chính mình rốt cuộc cũng có bàn tay vàng sao, trải qua quá khứ, tầm nhìn và thẩm mỹ đều đi trước. Cô cười vui vẻ, má lúm đồng tiền nhỏ cũng không biến mất, giọng nói càng mềm mại: “Niệm Thu nói ngày mai cô ấy sẽ đi đến thị trường bán sỉ trong thành phố mua nguyên liệu, a đúng rồi, em còn chưa có đưa tiền cho cô ấy nữa!”
Lúc ấy đầu óc không có nghĩ tới.
Trên người Lý Niệm Thu nhất định không có bao nhiêu tiền, tiền mà cô ấy kiếm được không chỉ phải trang trải học phí và sinh hoạt của mình mà còn phải trả tiền học phí và sinh hoạt của em gái Lý Tưởng Đông, cho dù có tiền thì khẳng định cũng không nhiều.
Ôn Duyệt nói: “Em đi đưa tiền cho cô ấy.”
Chu Diệu còn chưa nói gì, trước mắt cũng chỉ còn lại bóng dáng nhỏ xinh của Ôn Duyệt đang hưng phấn nhảy nhót.
Anh chậc một tiếng, trong mắt hiện lên một nụ cười nhẹ.
Được rồi, miễn cô vui là được.
Ôn Duyệt cầm một trăm đồng đưa cho Lý Niệm Thu, vốn còn muốn đưa nhiều một chút nhưng bị cô ấy cự tuyệt, nói một trăm đồng là đủ rồi, hai người cộng lại cũng được hai trăm, hẳn là có thể mua rất nhiều. Cô cũng không vội về nhà mà ở lại Lý gia một lát.
“Tớ vừa mới nghe nói, bà nội tớ mua đất của các cậu, trước đó còn đi tìm các cậu gây phiền toái?” Lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/1732900/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.