Quả nhiên bắt gặp bóng dáng nhỏ xinh quen thuộc.
Lần này cô không ngồi ngẩn ngơ nữa, trong tay cầm sách, nương theo ánh sáng phát ra từ trong phòng và ánh trăng chiếu sáng trên đỉnh đầu để xem.
Nghe được động tĩnh, cô ngước mắt nhìn qua, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong thành hình trăng non, giọng nói mềm mại: “Anh về rồi à?”
Chu Diệu ừ một tiếng, trong đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười: “Để lại cho tôi cái gì?”
“Sủi cảo.” Ôn Duyệt buông quyển sách trên tay, “Nhân thịt heo rau cần.”
Chu Diệu nhướng mày, một tay xách chiếc giỏ phía sau lên: “Đồ cô muốn đều ở chỗ này, tự mình xem đi, tôi đi nấu sủi cảo, đói bụng.”
Ôn Duyệt hai mắt sáng lên: “Được.”
Cô đem ghế dọn về trong phòng, cất sách đi, bước chân nhảy nhót quay lại nghĩ đến việc mang giỏ vào nhà.
Dùng sức nhấc lên……
Không nhấc lên nổi!
Ôn Duyệt há hốc mồm, nặng như vậy?
Bên trong có cái gì a??
Cô nhìn vào bên trong giỏ.
Đập vào mắt chính là các loại vải đen, trắng và màu sậm, dài đến vài thước, đủ để may một vài bộ quần áo. Bên dưới vải dệt là những cuộn len sợi, trời ơi, có thật nhiều màu, ngoại trừ màu trắng, đen ở ngoài còn có màu đỏ, vàng, xanh lam, xanh lá cây.
Ôn Duyệt “ríttt” một tiếng.
Nhiều như vậy, đủ để cô chơi hơn nửa năm đi?
Quá nặng nhấc không nổi, Ôn Duyệt dứt khoát từ bỏ, xoay người đi vào phòng bếp.
Chu Diệu cởi áo khoác ra, bên trong như cũ là áo ba lỗ màu trắng.
Nếu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/1732934/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.