Bước chân Đường Đường dừng lại.
Cô mất ba giây mới hiểu được Nhan Nghiên muốn nói gì.
Ưu đãi cô?
Có lẽ Nhan Nghiên thấy vẻ không thể tin nổi trên mặt Đường Đường, cô ta nhìn chằm chằm mặt cô, từng câu từng chữ hỏi lại, "Chẳng lẽ không phải?"
"Đàn ông che chở cô, vẻ ngoài xuất sắc nhất, trong cái giới này càng bò lên trên càng cao, cái gì cô cũng có, dựa vào cái gì chứ? Cô và tôi đều không phải người ở thế giới này, tại sao cô may mắn hơn tôi nhiều như vậy? Tại sao bây giờ cô hào nhoáng nổi bật còn tôi lại rơi vào tình cảnh này!"
Đường Đường chỉ cảm thấy hoang đường.
Vô cảm nhìn về phía gương mặt cô quen thuộc nhất đang mang biểu cảm dữ tợn.
"Cô vĩnh viễn không thể tự hiểu ra vấn đề sao?"
Đường Đường lẳng lặng hỏi.
"Tự tôi?" Nhan Nghiên cảm thấy buồn cười, "Tôi làm sai cái gì? Tôi nỗ lực để quen với thân phận này là sai à?"
"Là cô nỗ lực thích ứng với hư vinh tài phú thân thể này mang lại, hay nỗ lực thích ứng trách nhiệm của nó?" Đường Đường hỏi lại, "Diễn xuất của Nhan Nghiên xuất sắc, vậy cô đã nỗ lực rèn luyện diễn xuất của cô chưa? Nhan Nghiên giỏi nhiều tiếng nước ngoài, cô đã nỗ lực học tập chưa? Nhan Nghiên dùng biết bao nỗ lực mới đứng trên vị trí này, còn cô đã trả giá gì cho nó chưa?"
Sắc mặt Nhan Nghiên càng thêm khó coi, sau một lúc mới cười khẩy một tiếng, "Chẳng qua chỉ là một nhân vật giả tưởng mà thôi. Cái gì mà diễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-qua-tim-nho-cua-nam-phu/1548118/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.