Kỷ Hòa khẽ mỉm cười, chậm rãi mở miệng:
“Mấy con mèo kia không sao cả.”
Giọng nói trong trẻo của cô truyền qua sóng livestream, nhẹ nhàng như một cơn gió mát xoa dịu nỗi bất an trong lòng Hà Miểu.
Căng thẳng trên gương mặt cô ấy dần dần tan biến, thay vào đó là sự nhẹ nhõm hiện rõ trong ánh mắt.
Cô ấy lặp đi lặp lại như để tự trấn an mình:
“Không sao là tốt rồi… Không sao là tốt rồi…”
Nhưng đúng lúc này, Tây Tây bỗng nhiên nhảy khỏi lòng Hà Miểu.
Nó đáp xuống đất, ngoảnh đầu nhìn về một hướng rồi cất tiếng kêu meo meo đầy gấp gáp.
Ngay sau đó, nó quay lại nhìn chủ nhân của mình.
Hà Miểu ngơ ngác:
“Tây Tây, sao thế?”
Kỷ Hòa khẽ cười:
“Nó muốn dẫn cô đi tìm bọn chúng.”
Tây Tây lại kêu lên vài tiếng, như thể khẳng định điều Kỷ Hòa vừa nói là đúng.
Bình luận lại nổ tung:
["Tây Tây thông minh quá! Nó có linh tính thật đấy!"]
["Trời ơi, tui cũng muốn nuôi Tây Tây quá đi mất!"]
[Bình luận]
[Thế mấy con mèo kia mà không bị làm sao thì vì sao lại không trở về chùa Vân Thủy nhỉ?]
[Hình như ở đây có một câu chuyện, tôi nghĩ chị gái nên đi theo Tây Tây để tìm đám mèo trước!]
[Nghe nói tụi mèo thật sự có thể nghe hiểu tiếng người đấy. Trước kia có một chị gái kể rằng mèo nhà chị ấy đi lạc, chị ấy hỏi thăm đám mèo hoang, ai dè như thể chúng chuyển lời giúp chị ấy vậy, chẳng bao lâu mèo nhà chị gái ấy đã tự về rồi!]
Hà Miểu chăm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1875125/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.