Dương Ngọc Tú ôm chặt con gái, nước mắt tuôn trào.
Lời xin lỗi này, dường như là nói với Kỳ Kỳ, nhưng cũng như là nói với một ai đó khác.
Bình luận trên livestream bắt đầu bùng nổ:
"[Nghĩ mà thấy rợn người! Streamer vừa nói dì ấy đã hại chết một đứa trẻ!]"
"[Là tội phạm giết người à? Mau báo cảnh sát!]"
"[Không lẽ đứa trẻ cô ấy hại chết… thật sự là em trai của Kỳ Kỳ?]"
"[Tự tay giết con trai mình? Trời ạ, để Kỳ Kỳ ở cạnh cô ấy có nguy hiểm không?]"
Dương Ngọc Tú khóc đến mức cả người run rẩy, một lúc sau mới lau nước mắt, nhìn về phía Kỷ Hòa.
Cô biết, Kỷ Hòa chắc chắn đã bói ra tất cả. Vậy thì đứa trẻ mà Kỳ Kỳ nhìn thấy trong góc phòng… nhất định chính là con trai cô, Hạo Hạo.
Cô không còn giữ được bình tĩnh nữa, run rẩy quỳ xuống, dập đầu trước màn hình.
"Đại sư… là tôi có lỗi với Hạo Hạo… là tôi hại chết thằng bé…" Giọng cô nghẹn ngào, "Nếu nó muốn lấy mạng, cứ đến tìm tôi… xin đừng tìm chị của nó… được không?"
Kỷ Hòa thở dài, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu: "Cô vẫn không hiểu sao? Hạo Hạo chưa bao giờ muốn làm hại hai người."
"Ngày mùng bảy tháng trước, thằng bé đã nhìn thấy cô vứt hết đồ của nó. Cô nghĩ nó sẽ cảm thấy thế nào?"
Dương Ngọc Tú sững người.
Cô cúi đầu, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm vào hoa văn trên sàn nhà. Những ký ức đã bị chôn vùi bỗng chốc trỗi dậy.
Đó là hai mươi hai ngày trước.
Hôm đó là ngày kỷ niệm cưới của cô và chồng.
Nhưng chồng cô lại đi công tác, khiến cô tức giận và hai người đã cãi nhau một trận lớn.
Cũng trong ngày hôm ấy, Hạo Hạo vô tình làm vỡ chiếc ly thủy tinh.
Mảnh vỡ cắt vào tay thằng bé, máu nhỏ xuống sàn. Hạo Hạo sợ hãi ngồi bệt dưới đất, khóc nức nở.
Còn cô thì sao?
Cô đang tức giận, lại vừa bị một mảnh thủy tinh cắt vào tay khi dọn dẹp.
Bỗng chốc, cô cảm thấy vô cùng bực bội.
Và rồi…
Dương Ngọc Tú vẫn còn trong cơn hoảng loạn, trái tim cô ấy như bị bóp nghẹt. Cô chưa kịp hoàn hồn thì bỗng nghe thấy giọng nói buồn ngủ của Kỳ Kỳ vang lên bên cạnh:
"Mẹ, em trai đã ngủ chưa?"
Câu hỏi ngây thơ ấy khiến cô giật mình. Cô cúi đầu nhìn xuống—và khoảnh khắc ấy, thế giới như sụp đổ.
Hạo Hạo nằm trong lòng cô, sắc mặt tái nhợt, hơi thở không còn nữa. Cậu bé không động đậy. Bàn tay cô, lạnh lẽo, run rẩy… vẫn đang che chặt mũi và miệng của con trai mình.
Cô ấy bịt chết con trai mình rồi!
Dương Ngọc Tú cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
"Hạo Hạo… Hạo Hạo!"
Cô điên cuồng gọi tên con trai, lay mạnh thân thể nhỏ bé kia, thậm chí còn lập tức làm hô hấp nhân tạo, nhưng vô dụng. Cơ thể của Hạo Hạo đã lạnh dần đi từ bao giờ…
Đến khi chồng cô về nhà, đã là sáng ngày hôm sau.
Người đàn ông mở cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì cả người cũng khựng lại. Sững sờ vài giây, ánh mắt hắn lóe lên sự kinh hoàng, nhưng ngay sau đó lại trầm xuống, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hắn nói, giọng điềm nhiên đến đáng sợ:
"Anh sắp được thăng chức, không thể để xảy ra chuyện này. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, cả nhà mình sẽ bị hủy hoại."
Dương Ngọc Tú chỉ biết nhìn chồng bằng ánh mắt hoảng loạn, tuyệt vọng.
Hắn tiếp tục, giọng trầm thấp nhưng đầy áp lực:
"Kỳ Kỳ không thể mất mẹ. Chúng ta chỉ có thể nói rằng… Hạo Hạo vô tình làm mình bị ngạt thở."
Cô ấy lắc đầu, nước mắt tràn ra, nhưng không thể làm gì khác.
Không ai biết sự thật đó.
Nhưng vào ngày mùng một tháng bảy năm ấy, khi bóng dáng nhỏ bé kia xuất hiện trở lại, cô ấy hoảng sợ đến tột cùng. Cô không dám nhìn thấy Hạo Hạo. Không dám đối diện với ánh mắt của con.
Cô vứt bỏ mọi thứ liên quan đến thằng bé, cố gắng chối bỏ quá khứ, giống như chỉ cần làm vậy, thì chuyện kia chưa từng xảy ra.
Nhưng… làm như thế thì có ích lợi gì chứ?
Cả người Dương Ngọc Tú run rẩy, cô quỳ sụp xuống nền nhà, khóc nức nở, hướng về góc phòng mà nức nở van xin:
"Hạo Hạo… mẹ có lỗi với con! Là lỗi của mẹ! Con trách mẹ thế nào cũng được, nhưng xin con đừng trách chị của con… Kỳ Kỳ vô tội!"
Kỳ Kỳ đứng bên cạnh, nắm chặt vạt áo mẹ, giọng nói non nớt nhưng chắc chắn:
"Mẹ, em trai ở bên này."
Cô bé chỉ vào khoảng trống bên cạnh chiếc giường trẻ con.
Đó là nơi Hạo Hạo từng ngủ.
"Mẹ, em trai nói em ấy không trách mẹ đâu. Em ấy chỉ muốn ở lại bên cạnh chúng ta… Em ấy không muốn chúng ta quên em ấy."
Giọng nói của Kỳ Kỳ vang lên nhẹ nhàng, từng câu, từng chữ giống như đang thay em trai gửi lời nhắn đến mẹ.
Dương Ngọc Tú nhắm chặt mắt, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Cô ấy rốt cuộc đã làm gì thế này?
Hạo Hạo là con trai của cô ấy cơ mà!
Trong cơn đau đớn tột cùng, cô nghẹn ngào nói:
"Hạo Hạo… mẹ chưa từng quên con. Làm sao mẹ có thể quên con được…"
Sao cô ấy có thể quên? Cô ấy dám quên sao?
Kỳ Kỳ bỗng nhiên mở to mắt, quay sang nhìn mẹ, giọng vội vàng:
"Mẹ! Em trai nói… em ấy phải đi rồi!"
Dương Ngọc Tú ngẩng phắt lên, trái tim như thắt lại.
Hạo Hạo biết mẹ vẫn nhớ đến mình, nên cuối cùng cũng có thể yên lòng rời đi.
Nhưng… cô không muốn!
"Hạo Hạo! Đừng đi!"
Cô gần như gào lên, vươn tay ra như muốn níu giữ lại chút gì đó, nhưng tất cả chỉ là hư không.
Cô quay phắt sang nhìn Kỷ Hòa, giọng nói lạc đi trong nước mắt:
"Đại sư! Xin cô giúp tôi! Cô để tôi gặp Hạo Hạo đi!"
Kỷ Hòa nhìn cô ấy, ánh mắt không chút dao động, giọng nói bình thản:
"Cô lấy một ít máu của mình, chấm lên mí mắt. Sau đó, nhắm mắt lại, gọi tên thằng bé. Khi nào cô cảm thấy có thể nhìn thấy con mình, hãy mở mắt ra."
Không chút do dự, Dương Ngọc Tú lập tức đứng bật dậy, chạy đến mở ngăn kéo, lục tìm một chiếc kéo nhỏ.
Không chần chừ lấy một giây, cô ấn lưỡi kéo vào lòng bàn tay, kéo một đường mạnh. Máu tươi lập tức chảy ra, đỏ thẫm.
Cô ấy run rẩy chấm máu lên mí mắt mình, nhanh chóng nhắm mắt lại, giọng nghẹn ngào nhưng dồn dập:
"Hạo Hạo… mẹ ở đây! Hạo Hạo, con đừng đi! Hạo Hạo!"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.