Một loạt giọng nói đồng thanh vang lên:
“Rõ!”
Cảnh sát Trương gật đầu, ra lệnh:
“Xuất phát!”
Bên ngoài, sương mù dày đặc phủ kín cả con đường dẫn vào thôn.
Ánh trăng mờ nhạt lấp ló sau những cụm mây, chiếu xuống những bóng người lặng lẽ di chuyển trong đêm.
Tất cả các cảnh sát đều mặc áo chống đạn, tiến vào thôn Thạch Đầu theo kế hoạch đã đề ra. Họ chia thành nhiều nhóm, nhanh chóng vào vị trí.
Ninh Vân Dương trao đổi ánh mắt với Tiểu Lâm, sau đó khẽ chỉ tay về phía kho thóc nằm không xa.
Tiểu Lâm hiểu ý, gật đầu rồi bước nhanh đến đó, mở cửa một cách dứt khoát.
Những cảnh sát còn lại căng thẳng quan sát xung quanh, đề phòng bất trắc.
Ninh Vân Dương lấy chìa khóa đã chuẩn bị trước, mở khóa cửa tầng hầm rồi nhanh chóng bước xuống. Tiểu Lâm theo sát phía sau.
Chỉ một lát sau, họ đưa được Tiểu Dung lên.
Khoảnh khắc chạm vào không khí tự do, cơ thể gầy yếu của cô run lên. Đôi mắt hoe đỏ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống má.
“Suỵt.”
Ninh Vân Dương đột nhiên nhíu mày, cảnh giác lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Mấy người là ai?”
Cả hai quay phắt lại, chỉ thấy Tôn Hồng Phi đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng về phía họ.
Không thể chần chừ thêm, Ninh Vân Dương siết chặt cánh tay quanh người Tiểu Dung, nhanh chóng kéo cô rời đi.
Nhìn thấy ba người họ bước ra từ kho thóc, vẻ mặt Tôn Hồng Phi thoáng chút bàng hoàng, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
Đột nhiên, anh ta lớn tiếng hét lên:
“Cảnh sát cướp vợ người khác kìa!”
Âm thanh ấy như một chiếc móng vuốt sắc bén, xé rách bầu không khí yên tĩnh của thôn làng.
Từng cánh cửa bật mở.
Những ngọn đèn dầu lần lượt được thắp sáng.
Tiếng bước chân, tiếng trò chuyện xôn xao vang lên từ khắp nơi. Người dân Thạch Đầu đã tỉnh giấc.
Tình thế trở nên nguy cấp.
Ninh Vân Dương cắn răng, không còn để tâm đến những vết thương trên người Tiểu Dung nữa. Anh cúi xuống, bế cô lên, quay sang Tiểu Lâm:
“Đi trước mở đường!”
Tiểu Lâm không chần chừ, lập tức lao lên phía trước.
Những cảnh sát khác nhanh chóng bọc hậu, cố gắng ngăn cản những người đang ào đến.
Khoảng cách đến cửa thôn không còn xa nữa.
Nhưng xe cảnh sát không thể lái vào tận đây, họ phải chạy bộ ra ngoài.
Ninh Vân Dương tăng tốc. Nhưng ngay khi anh sắp thoát ra ngoài, một đám đông đã nhào tới, chặn kín lối đi.
“Bỏ người xuống!”
Ninh Vân Dương siết chặt vòng tay quanh Tiểu Dung, cố gắng né tránh sự vây hãm của thôn dân.
Nhưng số người xuất hiện ngày càng nhiều.
Anh vừa tìm được một khoảng trống để len qua, lập tức có người chen vào, lấp kín con đường duy nhất.
“Chết tiệt!”
Ninh Vân Dương nghiến răng, chửi thầm một câu, nhưng cánh tay ôm lấy Tiểu Dung vẫn không hề lơi lỏng. Anh cắn răng, liều mạng lao về phía trước.
Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Lâm vang lên phía sau:
“Anh Ninh! Để bọn em giúp anh!”
Các cảnh sát ngay lập tức dàn đội hình, tạo thành một vòng tròn nhỏ, bao bọc lấy Ninh Vân Dương và Tiểu Dung ở giữa.
Họ siết chặt đội hình, từng bước, từng bước tiến ra khỏi vòng vây đang ngày một siết chặt.
Cuối cùng, nhóm của Ninh Vân Dương cũng lên được xe, nhanh chóng đặt Tiểu Dung vào trong.
Xung quanh, cảnh sát đang tản ra liền lập tức tập hợp lại, hình thành vòng bảo vệ, hộ tống chiếc xe rời khỏi thôn.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói đầy giận dữ vang lên:
"Mọi người, mau cản họ lại! Họ cướp mất vợ của Tiểu Phi rồi!"
Trưởng thôn đứng trên bậc thềm cao, ánh mắt tối sầm, nhìn chằm chằm vào Ninh Vân Dương và Tiểu Lâm.
Ông ta đã nhận ra—hai người này không phải khách du lịch, mà là cảnh sát!
Lời nói của trưởng thôn như một mồi lửa, đốt lên cơn giận trong lòng đám thôn dân. Không ai kịp suy nghĩ, chỉ theo bản năng xông lên như đàn ong vỡ tổ, vây chặt lấy chiếc xe, ép nó phải dừng lại.
Tiểu Lâm vội bước lên, cố gắng khuyên nhủ:
"Các cô, các chú, mọi người bình tĩnh lại đi! Cô gái này bị lừa bán, cô ấy và Tôn Hồng Phi còn chưa đăng ký kết hôn! Nếu các người cản trở bọn tôi, chẳng phải đang giúp kẻ xấu tiếp tay cho việc làm ác hay sao?"
Nhưng những lời này chẳng ai chịu nghe lọt tai.
"Cậu nói bậy! Đã cưới về rồi thì chính là người nhà họ Tôn!"
Ninh Vân Dương trầm mặt.
Từ khi còn học ở trường cảnh sát, anh đã nghe nhiều về những vụ buôn bán phụ nữ. Ở những vùng mất cân bằng giới tính nghiêm trọng, có không ít gia đình vét sạch tiền tích góp cả đời, thậm chí táng gia bại sản, chỉ để mua vợ.
Rồi khi một nhà làm, nhà khác không cưới được vợ cũng học theo. Dần dần, nó biến thành một tập tục thối nát của cả thôn.
Những cô gái bị bắt cóc sau khi sinh con đa số sẽ chấp nhận số phận, trở thành người của thôn. Nhưng cũng có người không cam tâm, muốn bỏ trốn thì sẽ bị đánh đập đến khi nào không dám trốn nữa mới thôi.
Ninh Vân Dương bước lên nóc xe, giọng nói trầm mạnh vang lên:
"Mọi người cũng có con cái, nếu một ngày nào đó con gái của mọi người bị bắt cóc, bị bán đi, các người sẽ thế nào?"
"Bố mẹ cô ấy vẫn đang đợi cô ấy về nhà. Xin mọi người, hãy tránh ra!"
Nhưng dù anh có nói bao nhiêu, những người này vẫn không dao động.
Thôn dân vẫn cứ làm điều họ cho là đúng. Một vài người thậm chí còn cầm dụng cụ làm nông, giơ lên đập mạnh vào cửa kính xe, kiên quyết không để họ rời đi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.