🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trưởng thôn nhìn thấy cũng gật gù:

"Để lát nữa tôi bảo vợ tôi mang chăn lên cho hai cậu. Còn tiền phòng thì thôi, giúp người là niềm vui mà."

Ninh Vân Dương gật đầu cảm kích:

"Cảm ơn ông nhiều lắm, trưởng thôn!"

Lúc này, ánh mắt ông lão chợt dừng lại ở cổ tay anh.

Ninh Vân Dương hơi sững người, nhìn xuống tay mình—là chiếc đồng hồ.

Trong lòng anh thầm chửi một tiếng.

Anh lập tức tươi cười, tháo đồng hồ ra, đưa cho trưởng thôn:

"Ông tốt bụng quá, chút tấm lòng này mong ông nhận lấy."

Trưởng thôn cười cười, miệng thì nói:

"Ôi dào, khách sáo quá rồi."

Nhưng bàn tay lại nhanh chóng cầm lấy chiếc đồng hồ, chẳng có ý định trả lại chút nào.

Đợi đến khi trưởng thôn rời đi, Ninh Vân Dương liền khóa cửa phòng lại. Anh cùng Tiểu Lâm kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ căn phòng, xác nhận không có máy quay lén hay thiết bị nghe trộm.

Tiểu Lâm hạ giọng nói:

"Anh Ninh, em thấy trưởng thôn đó có vấn đề."

Ninh Vân Dương hừ lạnh:

"Thằng ngu cũng nhìn ra được."

Thứ đáng giá nhất trên người anh chính là chiếc đồng hồ kia, tận tám nghìn tệ. Vậy mà lão già đó chẳng nhìn gì khác, chỉ chăm chăm vào đồng hồ, đủ thấy lão gian xảo đến mức nào.

Tiểu Lâm lo lắng hỏi:

"Vậy giờ chúng ta làm gì tiếp theo?"

"Ở lại đây trông chừng, tôi xuống dưới xem sao."

"Hả?"

Tiểu Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Ninh Vân Dương đi thẳng đến cửa sổ, nhẹ nhàng trèo ra ngoài.

"Anh Ninh…"

Cậu chưa nói hết câu, hai mắt đã trừng lớn.

Từ lầu ba, Ninh Vân Dương khéo léo dùng ban công lầu hai làm điểm tựa, rồi hạ mình xuống đất một cách nhẹ nhàng. Không chần chừ, anh nhanh chóng di chuyển vào góc khuất.

Mục tiêu của anh chính là kho thóc mà Chung Chí Kiệt nói rằng con gái ông ấy đang bị giam giữ.

Kho thóc không lớn, chỉ có một cánh cửa chính và một ô cửa sổ nhỏ bằng gỗ.

Ninh Vân Dương bước vòng quanh, đánh giá tình hình. Dù cao một mét tám mươi tám, nhưng khi đứng thẳng, anh vẫn phải rướn tay mới chạm được đến cửa sổ.

Anh đi qua đi lại vài lần, rồi thử nhẹ nhàng đẩy cửa sổ.

Không khóa.

Ninh Vân Dương lập tức ép sát tường, đẩy cửa rồi nhanh chóng lách vào trong. Cửa vừa mở ra, anh đã lập tức đóng lại, hạn chế tối đa tiếng động.

Bên trong tối om.

Anh đứng yên một lát để mắt thích ứng với bóng tối, rồi dựa vào ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ mà quan sát xung quanh.

Chung Chí Kiệt lúc chạy ra ngoài quá vội vàng, không nói rõ cửa hầm nằm chính xác ở đâu, chỉ bảo rằng nó sát tường và bị rơm rạ phủ lên.

Ninh Vân Dương lần theo bức tường, thỉnh thoảng ngồi xuống, gõ nhẹ xuống nền đất để kiểm tra.

Nhưng sau một hồi tìm kiếm, anh vẫn chưa phát hiện ra điều gì khả nghi.

Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Lâm vang lên qua tai nghe:

"Anh Ninh, con trai trưởng thôn sắp đến rồi!"

Ninh Vân Dương lập tức nheo mắt, tập trung quan sát mặt đất lần nữa.

Bất chợt, ánh mắt anh dừng lại ở một điểm.

Tiểu Lâm lại lên tiếng, giọng gấp gáp hơn:

"Con trai trưởng thôn vào sân rồi!"

Ninh Vân Dương không chần chừ, khẽ đáp:

"Ra ngoài ngay."

Tôn Hồng Phi vừa bước vào sân nhà thì đã thấy một bóng người xuất hiện từ góc khuất.

Anh ta nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Ninh Vân Dương.

"Anh là ai? Sao lại ở đây?"

Giọng điệu đầy lạnh lùng và cảnh giác.

Ninh Vân Dương tỏ vẻ bất ngờ, vội bước tới, chìa tay ra, tươi cười nói:

"Chào anh, tôi và em trai ở nhờ đây một đêm."

"Ai cho phép?"

Tôn Hồng Phi không thèm để ý đến bàn tay đang đưa ra trước mặt, giọng càng thêm cứng rắn.

Đúng lúc này, trưởng thôn bước ra, nhíu mày nhìn con trai mình:

"Tiểu Phi, lễ phép với khách một chút."

Thấy cha lên tiếng, Tôn Hồng Phi có vẻ kiềm chế lại, nhưng giọng điệu vẫn khó chịu:

"Ở thì ở, nhưng đừng có đi lung tung. Nếu nhà tôi mất thứ gì, đừng trách tôi báo cảnh sát."

Ninh Vân Dương cười nhạt:

"Đương nhiên rồi."

Tôn Hồng Phi hừ một tiếng, lách qua người anh để vào nhà.

Trưởng thôn thở dài, lắc đầu bất lực:

"Ngại quá, trước đây nó không phải như vậy đâu. Từ khi bị thương ở chân, nó trở nên nóng nảy hơn. Cậu đừng để bụng nhé. À, tối nay tôi bảo vợ tôi nấu vài món, hai cậu cùng ăn cơm với nhà tôi luôn đi."

Ninh Vân Dương xua tay từ chối:

"Như vậy e là không tiện…"

Nhưng trưởng thôn một mực giữ ý, anh đành đồng ý với ông ta.

Về đến phòng, nụ cười trên môi Ninh Vân Dương hoàn toàn biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Tiểu Lâm lập tức hỏi:

"Anh Ninh, có phát hiện gì không?"

"Rồi."

Ninh Vân Dương tháo chiếc áo khoác cột ngang eo xuống, lắc nhẹ vài cái.

Tiểu Lâm lập tức nhìn thấy—trên một vài chiếc cúc áo có vết máu còn rất mới.

Ninh Vân Dương cất giọng trầm thấp:

"Tìm được Tiểu Dung rồi."

....

Sáng sớm, ánh đèn trong sở cảnh sát vẫn sáng rực, xua tan bóng tối bên ngoài.

Sau một đêm nghỉ lại ở nhà họ Tôn, Ninh Vân Dương và Tiểu Lâm đưa Chung Chí Kiệt quay về sở cảnh sát.

Tung tích của Tiểu Dung đã được Ninh Vân Dương báo cáo lại với cảnh sát Trương. Nhận thấy tính chất nghiêm trọng của vụ việc, đích thân cục trưởng đã ra lệnh cho cảnh sát Trương làm người chịu trách nhiệm chính trong cuộc giải cứu lần này. Bằng mọi giá, họ phải cứu được Tiểu Dung.

Nhưng bên cạnh đó, họ cũng không thể xem nhẹ sự ảnh hưởng của gia đình họ Tôn.

Đặc biệt, cha của Tôn Hồng Phi lại chính là trưởng thôn Thạch Đầu, một người có uy tín cao trong vùng. Ở thôn này, họ Tôn có địa vị rất lớn, nếu hành động không khéo, e rằng sẽ kích động cả dân làng, dẫn đến xung đột không đáng có.

Họ có thể bị thương, nhưng tuyệt đối không được làm hại người dân vô tội.

Cảnh sát Trương đứng trước nhóm cảnh sát, giọng dứt khoát:

“Cụ thể kế hoạch là như thế. Vân Dương biết chính xác vị trí của Tiểu Dung nên cậu ấy sẽ dẫn một đội nhỏ vào giải cứu. Những người còn lại phối hợp hành động, sẵn sàng hỗ trợ khi cần. Nhớ kỹ, trừ khi rơi vào tình huống bất khả kháng, tuyệt đối không được ra tay với người dân trong thôn! Rõ chưa?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.