Diêu Quảng Phát siết chặt nắm đấm, giọng nghẹn lại.
"Em trai đáng thương của tôi, cứ thế mà chết, đến cả thi thể cũng không tìm được…"
Nghe đến đây, ai cũng cảm thấy đau lòng.
[Làm sao mà nhẫn tâm vậy chứ… Đến xác người ta cũng không còn, quá tàn nhẫn rồi.]
[Còn lại em dâu và con trai em ấy thì sao? Một nhà mất đi trụ cột thế này, chắc khổ lắm.]
Diêu Quảng Phát siết chặt quai hàm, gằn từng chữ: "Lúc đó, con trai của Quảng Chí—Tiểu An, mới chỉ bảy tuổi, vừa bước vào tiểu học. Không còn bố, hai mẹ con nó chỉ còn biết nương tựa vào nhau mà sống."
[Khổ quá… Bảy tuổi đã mất bố, lại còn là vì một vụ tai nạn đáng sợ như vậy.]
[Dù sao cũng là một mạng người, chắc chắn phải có bồi thường chứ?]
Diêu Quảng Phát bật cười nhạt, đầy chế giễu.
"Đương nhiên là có. Nhưng chỉ có một trăm nghìn tệ, một cái giá rẻ mạt cho sinh mạng con người."
Một trăm nghìn… chỉ đủ cho một đứa trẻ bảy tuổi sống được bao lâu?
Hứa Nghênh Xuân, vợ của Quảng Chí, từ trước đến nay vốn chỉ ở nhà làm nội trợ, trông con và quán xuyến gia đình. Kể từ khi chồng mất, nhà đã nghèo nay lại càng thêm túng quẫn.
Không còn cách nào khác, bà đành cắn răng đi làm thuê.
Ban đầu, bà nhận việc trong một xưởng sản xuất. Công việc đòi hỏi phải ngồi cả ngày, đến mức khi trở về nhà, đầu óc choáng váng, người mệt lả đến nỗi không buồn ăn uống.
Mấy năm nay, điều kiện có cải thiện một chút, nhưng vẫn chẳng dư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/2138777/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.