Kỷ Hòa không chần chừ, nhẹ giọng đáp:
“Được.”
Khi Kỷ Hòa đưa Triệu Liên rời khỏi xe buýt ma, những linh hồn ở lại đều vẫy tay tạm biệt bà.
“Bái bai dì~”
“Tạm biệt dì! Hy vọng sẽ không gặp lại dì nữa.”
Dưới ánh đèn mờ nhạt của xe buýt, những hành khách ngồi lặng lẽ, ai cũng có tâm sự riêng. Khi sắp đến trạm, người ta thường nói với nhau: “Hy vọng lần sau có thể gặp lại.”
Nhưng trên chuyến xe buýt đặc biệt này, câu chúc tốt đẹp nhất chính là: “Hy vọng sẽ không gặp lại.”
Trên đường về nhà, Triệu Liên khẽ thở dài:
"Sau khi tôi mất, ở nhà chỉ còn lại chồng và con gái. Chồng tôi bận rộn suốt ngày, lại hay lơ là, tôi thật sự lo lắng ông ấy không chăm sóc tốt cho con bé..."
Nói đến đây, bà lại thở dài nặng nề, lòng đầy âu lo.
Khi hai người đi đến hành lang, cửa nhà Triệu Liên bỗng mở ra từ bên trong.
Con gái bà – Diêu Tịnh – xuất hiện ở cửa.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên vội vã đuổi theo. Đó là chồng bà – Diêu Lượng.
Ông nhíu mày, giọng trầm xuống:
“Bây giờ con định đi đâu?”
Diêu Tịnh lạnh nhạt đáp:
“Đi chơi với bạn.”
“Bạn nào? Nam hay nữ? Mấy giờ về?”
Cô cau mày, giọng nói càng lạnh lùng hơn:
“Chuyện đó liên quan gì đến ba? Con cũng không về ăn cơm đâu.”
Dứt lời, cô quay đầu bước đi, không hề nhìn ông lấy một lần.
Triệu Liên nhìn cảnh ấy mà giận tím mặt:
“Con bé này làm sao thế? Sao lại nói chuyện với ba như vậy chứ?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/2689862/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.