Diêm Lập cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Cậu lập tức lao ra ngoài xem tình hình. Quả nhiên, đúng như linh cảm, Vương Ma Tử đang đứng giữa sân, tay cầm một khẩu súng săn, vẻ mặt dữ tợn như thể chỉ cần ai tiến thêm một bước là ông sẽ nổ súng không chút do dự.
Ông ấy gào lên như thú hoang bị dồn vào đường cùng:
“Mẹ kiếp, còn dám làm phiền ông nữa là ông bắn nát sọ chúng mày đấy!”
Dù vậy, vẫn có người không chịu lùi bước, cứng đầu lên tiếng:
“Vương Ma Tử, ông chẳng phải cần tiền sao? Chúng tôi đã cho ông thêm rồi, một cái xác một trăm nghìn tệ là nhiều lắm rồi đấy, ông đừng có quá đáng!”
Vương Ma Tử nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia giận dữ. Ông giơ khẩu súng, làm động tác như sắp bóp cò.
Lần này thì đám người kia thật sự hoảng loạn. Không ai còn gan lì nữa, tất cả vội vàng bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Diêm Lập nín thở, rồi run giọng hỏi:
“Ông ơi, trong tay ông là… là súng thật đấy à? Có phải… phạm pháp không vậy?”
Nghe tiếng Diêm Lập, Vương Ma Tử quay đầu lại. Ông nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cậu. Không nói một lời, ông thẳng tay nhắm ngay ngực Diêm Lập rồi bóp cò.
Đoàng!
“Á!” – Diêm Lập hét thất thanh.
Tim như rơi khỏi lồng ngực. Cậu lập tức nhắm chặt mắt lại, đầu óc trống rỗng. Xong rồi! Coi như lần này có thần tiên cũng không cứu được mình!
Thế nhưng... một giây, rồi hai giây, ba giây trôi qua.
Không có đau đớn. Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/2695999/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.