Cũng không biết đã qua bao lâu, Phượng Khê đột nhiên vỗ trán: “Ta biết vấn đề ở đâu rồi. Tứ sư huynh, tứ sư huynh, mau, ra đây khắc giúp muội với.”
Cảnh Viêm mở mắt ra, nhìn Phượng Khê với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Huynh ấy cảm thấy nàng đang làm bừa.
Nhưng nhìn đôi mắt to, tròn, sáng lấp lánh của nàng, lời từ chối lại bị huynh ấy nuốt vào bụng.
“Tứ sư huynh, muội đã ngẫm kỹ lại rồi. Sở dĩ ban nãy thất bại là do nguyên liệu làm khuôn không đạt yêu cầu, không thể truyền linh lực của muội lên giấy vẽ bùa, nên mới thất bại. Vì thế lần này chúng ta không dùng khuôn gỗ nữa, mà dùng linh thạch làm khuôn, chắc chắn sẽ thành công!”
Cảnh Viêm: “…”
Dùng linh thạch làm khuôn á?
Nàng đùa đấy à?
Nhưng khổ nỗi huynh ấy không chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của Phượng Khê, chỉ đành lấy linh thạch ra bắt đầu khắc.
Linh thạch khó khắc hơn gỗ Thanh Tâm nhiều, cảnh viêm phải tốn hơn một canh giờ mới khắc xong.
May mà người đưa ra yêu cầu là Phượng Khê đấy, chứ nếu là người khác thì huynh ấy đã sớm bùng nổ rồi.
Cái khác không nói, chỉ riêng thời gian tu luyện thôi đã tốn của huynh ấy tận hai canh giờ đến nơi rồi.
Phượng Khê hưng phấn nhận lấy, khẽ chấm mực, rồi rót linh lực vào linh thạch, sau đó đóng lên giấy vẽ bùa.
Bùa cháy, linh thạch… vỡ vụn.
Phượng Khê: “…”
Cảnh Viêm thở dài: “Tiểu sư muội, muội từ bỏ đi thôi. Phương pháp này vốn không thể thực hiện được.”
Nhưng không ngờ rằng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/2730827/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.