Đúng lúc này, Bùi Chu nói: “Có lẽ chúng ta đã rơi vào ảo cảnh do tháp Thiên Khư tạo ra.”
Có người hỏi: “Vì sao ngươi lại nói thế?”
Bùi Chu lấy quạt ra, khẽ phe phẩy: “Trực giác.”
Khi đang phẩy đến hăng say, ánh mắt huynh ấy chợt liếc thấy Phượng Khê, bàn tay lập tức cứng đờ, vội vàng cất quạt đi.
Một phế vật luyện tập trong thời gian dài như rồi mà vẫn chưa biết cách đóng dấu như huynh ấy, lấy đâu ra tư cách ở đây nhàn nhã phẩy quạt?
Thật ra không cần Bùi Chu nói, Phượng Khê cũng đã nhận ra nơi này là ảo cảnh.
Chỉ là, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên phá giải bằng cách nào.
Theo lý thì chỉ cần người rơi vào ảo cảnh nhận ra đó là ảo cảnh, thì nó sẽ tự động bị phá giải.
Nhưng rõ ràng ảo cảnh này rất đặc biệt, dù Phượng Khê và Bùi Chu đều ý thức được nó là ảo cảnh, thì ảo cảnh vẫn chẳng có biến hóa gì.
Lúc này, bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng khẽ cau mày.
Ông ta đã leo tháp Thiên Khư mấy lần rồi, cũng trải qua rất nhiều thử thách, nhưng chưa từng gặp thử thách này.
Đây là Tu Di giới của tháp.
Chỉ sợ đám học sinh kia khó mà phá giải được ảo cảnh này.
Nếu không được, ông ta sẽ phải đích thân tới tháp Thiên Khư cứu họ ra.
Sao đang yên đang lành, tháp Thiên Khư lại đưa ra thử thách khó thế này nhỉ?
Lúc ông ta đang suy nghĩ, thì thấy Phượng Khê cười tủm tỉm mời đám học sinh ăn thịt nướng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/2744007/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.