Vương Lỗi cười lớn, trong mắt hắn tràn đầy xem thường mà nhìn cậu: "Phải rồi, phải rồi. Cậu tiếc lắm nhỉ? Sợ là cả đời này cậu cũng không thể thử được dù chỉ là một giọt rồi"
Tống Trạch chỉ biết lắc đầu thở dài rồi nói thầm với hệ thống: "Cậu xem, sao mấy đứa nhỏ bây giờ cứ như thế vậy chứ? Tôi chỉ muốn chơi đùa với tụi nó một chút thôi, vậy mà tụi nó còn tưởng thật, đôi mắt của chúng chỉ để trưng thôi thì phải, bộ dáng của tôi như này giống với mấy nhà mới nổi lắm à?"
Hệ thống cũng đành lắc đầu không biết nên phát biểu gì thêm.
Vương Lỗi thấy cậu im lặng liền biết đã đụng trúng chỗ, hắn sảng khoái nói tiếp: "À phải rồi, sợ là đến cả rượu này tên gì, từ hãng nào, giá cả ra sao cậu còn không biết. Còn nữa, đừng trách tôi lắm lời, hiện tại ít người, mọi người tuổi tác gần nhau, cậu vẫn không tính là quá mất mặt, để tôi khuyên cậu một câu. Không hòa được vào giai cấp này thì đừng cố quá. Buổi tiệc như này lần sau vẫn là đừng nên đến làm gì. Còn muốn kết giao với người khác thì phải xem lại gia thế của mình rồi nói tiếp. Ai nói chuyện với cậu sợ là sẽ bị kém cỏi như cậu mất đó."
Tống Trạch hoàn toàn phớt lờ hắn, cậu nhếch khóe môi nói với hệ thống: "Ha, cậu ta đang nói cái quái gì vậy? Đã thế cái bộ dáng tự đắc không giấu được cảm giác ưu việt kia nữa."
Hệ thống quả thật không biết tên kia đang nói nhăng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tieu-thieu-gia-phao-hoi/3003/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.