Triệu Bân ngồi đối diện thấy vậy cũng thầm lắc đầu ngán ngẩm Tạ Vũ, chen vào nói với Tống Trạch nhằm giải vây: "Sao cậu về mà không nói với bọn tôi tiếng nào thế?"
Tống Trạch khẽ cười trả lời hắn: "Muốn cho mọi người một bất ngờ nhỏ"
"Đúng là bị cậu làm cho bất ngờ thật" Trịnh Quang vừa lấy cho cậu ly rượu vừa cảm thán
Một bàn bốn người liền cười đáp nói chuyện với nhau một cách tự nhiên, những người xung quanh ai cũng đều tò mò. Mà đám người Vương Lỗi ngoài tò mò ra còn có bối rối và khϊếp sợ, người mà bọn họ giễu cợt vừa rồi giờ lại đang ngồi cười nói vui vẻ cùng với các vị thiếu gia lớn đến nổi bọn họ không thể chạm tới.
Một người trong đám liền vì quá tò mò mà đẩy Vương Lỗi lên trước làm bia đỡ đạn, hắn ta bị đẩy cũng đành phải ngậm ngùi bước đến hỏi thăm.
Mắt thấy đám người sắp đến gần, Tống Trạch biết cơ hội vả mặt nhưng không bẩn tay đã tới, liền lên tiếng gọi hắn: "Yo, Vương thiếu."
Bước chân của Vương Lỗi khựng lại, cả ba người kia cũng đồng loạt mà nhìn qua.
Tạ Vũ nhíu mày nhìn hắn, rồi lại quay sang hỏi cậu: "Người quen?"
Tống Trạch dựa lưng vào ghế, bộ dáng bất đắc dĩ: "Nào dám quen chứ, em muốn nói chuyện với Vương thiếu một câu cũng phải chú ý tới gia thế của mình"
Trịnh Quang đang nhai táo nghe vậy liền phì cười: "Gì cơ? Chỉ nói chuyện thôi mà cần gia thế gì?"
Tống Trạch cười ha hả biểu hiện của cậu ta, sau đó lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tieu-thieu-gia-phao-hoi/3004/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.