Tiêu Nhược Hoa vẫn đang tụ tập ăn uống, tán gẫu với đám lưu manh. Anh ta cười cợt nói: “Lần này tha cho Tiêu Ngôn Cẩn, nhưng lần sau thì đừng hòng.”
Anh ta đặc biệt nhấn mạnh rằng lần sau phải đánh Tiêu Ngôn Cẩn một trận ra trò, khiến cô bị thương đến mức không thể tham gia tuyển tú, như vậy con đường kiếm tiền vất vả lắm mới giành được sẽ bị anh ta chặt đứt.
“Mấy hôm trước xem tạp kỹ, thấy đại tiểu thư Quý gia đúng là xinh đẹp. Không biết mùi vị thế nào nhỉ?”
“Mày mà dám đụng thử xem, cẩn thận Quý gia khiến cho mày không còn đường sống!”
“Nhưng mà nàng đúng là quá đẹp… Đẹp đến mức chẳng có Alpha nào xứng với nàng cả uổng phí vẻ ngoài và thân thể kia, thật đáng tiếc.”
Mười mấy người tụ tập uống rượu trong một nhà máy thép bỏ hoang, ngôn từ th.ô t.ục vang vọng khắp nơi như rác nhựa vương vãi.
Lúc này, tiếng bước chân từ xa từ từ vang đến.
Tiêu Nhược Hoa quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Tiêu Ngôn Cẩn.
“Ồ? Chưa cần thả mồi mà con cá đã tự chui đầu vào lưới. Sao vậy, Tiêu Ngôn Cẩn, mày sợ bổn thiếu gia lợi hại quá nên đến xin lỗi hả?”
Gương mặt Tiêu Ngôn Cẩn lạnh nhạt, thậm chí còn thoáng hiện chút khinh thường. Cô khẽ cười nói: “Này Tiêu Nhược Hoa, anh dù sao cũng là con nhà giàu, thế mà lại tụ tập ở nơi rách nát này bàn chuyện giang hồ. Tôi nghe nói ở nước ngoài anh từng chơi bời đến mức dính bệnh gì đó, sau khi chú họ biết thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-bi-dai-tieu-thu-hao-mon-ep-cuoi/2741583/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.