Quý Vân Nặc bất ngờ quay đầu lại, nhìn bàn tay Tiêu Ngôn Cẩn đang nắm lấy tay mình. Trong khoảnh khắc, trái tim nàng như lay động, thậm chí mùi hương khó chịu kia cũng dường như tan biến.
Tiêu Ngôn Cẩn nhìn thấy biểu cảm thoáng hiện trên gương mặt Quý Vân Nặc, cứ tưởng mình đang hoa mắt.
“Ờm… Cô muốn ăn thử bún ốc không?” cô khẽ hỏi.
Quý Vân Nặc nhìn cô một cái, Tiêu Ngôn Cẩn lập tức dời ánh mắt đi, chỉ cúi đầu nhìn chăm chăm nồi nước lèo đang sôi sục.
“Ừm.” Quý Vân Nặc ừm một tiếng, xem như đồng ý.
Thời Chính Nghĩa và Giang Nam đều sửng sốt, vậy đồng ý rồi sao? Mùi khó ngửi như vậy mà cô ấy cũng chịu đựng được à? Tính cách này cũng thật quá tốt rồi.
Thật ra Quý Vân Nặc không hề muốn ăn. Nhưng đây là lời mời từ Tiêu Ngôn Cẩn, nàng muốn phá vỡ khoảng cách giữa hai người.
Dù sao cũng chính nàng là người chủ động rời xa Tiêu Ngôn Cẩn, còn cố tình buông lời làm tổn thương người ta. Việc trước kia Tiêu Ngôn Cẩn làm thật ra không sai, lỗi là ở nàng muốn rời đi nhưng lại không dứt khoát. Mỗi khi tưởng tượng cảnh Tiêu Ngôn Cẩn và Hà Nhu thân mật nói chuyện, trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu.
Những ngày gần đây suy nghĩ mãi, nàng phát hiện ra chỉ cần Tiêu Ngôn Cẩn còn ở gần, nàng không thể nào bình tĩnh được. Nỗi sợ hãi vô hình bao trùm khiến nàng nghẹt thở. Sau rất nhiều lần giằng co trong lòng, nàng nhận ra mình đã không thể rời xa Tiêu Ngôn Cẩn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-bi-dai-tieu-thu-hao-mon-ep-cuoi/2741591/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.