Quý Vân Nặc bỗng nhiên đứng phía sau Thời Chính Nghĩa, khẽ nói: “Cậu muốn đắc tội Tiêu Ngôn Cẩn hay là tôi?”
Thời Chính Nghĩa khổ sở không nói nên lời: “Cậu… cậu thật nhẫn tâm, không muốn cùng chung đội với tôi thì nói thẳng ra đi.”
Tiêu Ngôn Cẩn rửa tay xong bước ra, phát hiện cộng sự của mình lại đang đứng chung với Thời Chính Nghĩa.
Hà Nhu tuy ngoài mặt tỏ vẻ ghét bỏ Thời Chính Nghĩa, nhưng vẫn đồng ý cùng cô ấy thành một tổ. Có chút áy náy nhìn Tiêu Ngôn Cẩn: “Xin lỗi Ngôn Cẩn, tôi cảm thấy Thời Chính Nghĩa sẽ hợp với tôi hơn.”
Tiêu Ngôn Cẩn: …… Tôi chỉ đi rửa tay một lát mà đã mất luôn cộng sự rồi.
Thời Chính Nghĩa thở dài một hơi, chỉ vào Quý Vân Nặc ở đằng xa: “Cậu có thể cùng cô ấy chung đội nha.”
Tâm trạng ban đầu còn đang bực bội, Tiêu Ngôn Cẩn nghe vậy liền dịu lại ngay.
Quý Vân Nặc vốn chẳng hay trang điểm, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, đặc biệt là khí chất dịu dàng thanh lãnh, cứ như còn đang là sinh viên yên tĩnh học bài trong thư viện.
Không đúng… Hôm nay khí thế lại giống như cô giáo chủ nhiệm vậy, kiểu nghiêm nghị khiến học sinh không thể không phục tùng.
Tiêu Ngôn Cẩn từ từ chạy đến, cúi đầu, khẽ nói: “Quý đại tiểu thư, tôi bị cướp mất cộng sự rồi, cho nên…”
“Cho nên cô không muốn chung đội với tôi à?” Quý Vân Nặc giọng nói nhẹ nhàng.
Tiêu Ngôn Cẩn đỏ mặt: “Tất nhiên không phải, chỉ là… tôi không hiểu sao lại đổi người rồi.”
Quý Vân Nặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-bi-dai-tieu-thu-hao-mon-ep-cuoi/2741590/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.